Thiên Tài Khí Phi

Chương 163 : Trận chiến cuối cùng

Ngày đăng: 09:24 19/04/20


Edit: Sunny Út



Bộ sách sử của Bắc quốc làm thay đổi cái nhìn của các nước khác, từ nay về sau lịch sử của Bắc quốc lưu truyền hậu thế.



Đây gọi là cao nhân.



Mọi người bất ngờ ở tình huống này, bọn họ nghĩ Bắc quốc sẽ bỏ cuộc như trước. Nhưng bọn họ không nghĩ đến kết quả như vậy.



Quân Ánh Nguyệt đột nhiên quay đầu, nhìn Vân Y thật sâu, cái nhìn đó làm Vân Y như đang ở trong hoang mạc, không thể dựa vào ai.



Quân Ánh Nguyệt động sát khí với nàng!



Vân Y cụp mắt xuống, thần sắc trong mắt biến mất, lẳng lặng đứng đó, giống

như không chú ý cái gì. Chỉ là, có nhiều ánh mắt chú ý trên thân thể của nàng, có hâm mộ, có ghen tị, có thiện ý, có ác ý.



Tất cả, Vân Y đều bình tĩnh đón nhận.



Tỷ thí văn hóa làm cho rất nhiều đến xem thổn thức không thôi. Từng quốc

gia trình lên, đều hiếm thấy, làm cho người ta thán phục. Bởi vì tỷ thí

văn hóa rầm rộ, người trong thiên hạ đều chờ mong trận tiếp theo.



Khi Vân Y trình lên sách sử của Bắc quốc. Lúc ấy mọi người chỉ chê cười. Ai ngờ, qua vài canh giờ, tất cả đều cải biến. Chuyện không có khả năng,

lại xảy ra. Tỷ thí văn hóa chấm dứt, Vân Y mang theo các quan văn của

Bắc quốc rời khỏi.



Lần này, mọi người chỉ có thể trơ mắt nhìn họ đi trước, không dám nói gì.



Nhìn bóng dáng Vân Y rời đi, khóe miệng Quân Ánh Nguyệt hiện lên nụ cười rõ ràng.



Kết quả được công bố sau khi thi cả ba phần.



Khi Vân Y rời đi, những người khác cũng bắt đầu rời đi.



Trở lại dịch quán, Vân Y lập tức gọi Thổ Dũng tiến vào. Thổ Dũng chưa nghỉ

ngơi, lại đột nhiên nghe thừa tướng muốn gặp hắn. Mang theo nghi hoặc,

Thổ Dũng đi tới phòng Vân Y.



Vừa vào phòng, thấy Vân Y một mình đứng ở cửa sổ, hơi thở cao ngạo. Nhìn Vân Y, trong lòng Thổ Dũng sinh ra một cỗ kính trọng.



“Thừa tướng.” Thổ Dũng mở miệng kêu.



Nghe xong, Vân Y chậm rãi xoay người lại, mang theo nụ cười ôn hòa.



“Ngồi đi.” Vân Y cười mở miệng nói, trên người là hơi thở gần gũi bình dị.



Thổ Dũng không tự giác bị cuốn hút, thần sắc cũng nhu hòa rất nhiều. Thổ

Dũng nghe lời Vân Y ngồi xuống, Vân Y cũng ngồi ở đối diện.



Hai người ngồi xong, Vân Y mỉm cười mở miệng nói:“Hôm nay Bắc quốc đứng thứ nhất, ngươi có cảm giác gì?”



Lời nói Vân Y nhẹ nhàng ôn nhu, làm cho Thổ Dũng có một loại ảo giác, giống như đang ngồi đối diện hắn là một nữ tử.



Giương mắt nhìn về phía Vân Y, Vân Y vẫn một thân áo trắng, có phong độ, hơi

thở lăng nhiên. Tuy rằng thần sắc ôn hòa, nhưng mũi nhọn trong mắt lại

không che dấu được. Hơi thở bị kiềm hãm, Thổ Dũng thu hồi tầm mắt, cung

kính trả lời:“Thuộc hạ coi đây là vinh, nguyện ý vì Bắc quốc đến giọt

máu cuối cùng.” Thanh âm Thổ Dũng vang lên, hàm chứa tâm huyết bảo vệ

quốc gia.



Vân Y nở nụ cười, nụ cười hiểu ý. Thổ Dũng

tuy rằng nhìn thô lỗ, nhưng là người có tâm tư tinh tế. Hắn không trầm

mê trong thắng lợi, mà là nghĩ đến lâu dài.



Bắc quốc chỉ là tiểu quốc, lại đột nhiên được vinh dự như vậy, có thể làm người khác ghi hận.



Vân Y biết sẽ có hậu quả như vậy, nhưng nàng vẫn lựa chọn làm như vậy. Bởi

vì cho dù nàng yếu thế, đại quốc cũng sẽ không buông tha cho tiểu quốc.

Bởi vậy, không bằng nở rộ tốt một chút, khích lệ con dân bảo vệ quốc

gia.



“Ngươi biết là tốt rồi, Bắc quốc có nhân tài như ngươi, ta cũng an tâm.”



“Thừa tướng......”



“Ngươi khoan nói, nghe ta nói xong. Nói thật, dù sao đương kim hoàng thượng

cũng biết. Ta đến Bắc quốc là có mục đích, ta vì Hồi sinh thảo mà đến.

Mà đến Quân quốc, ta vì Sinh mệnh chi hoa mà đến. Bởi vậy, lấy được Sinh mệnh chi hoa, ta sẽ lập tức rời đi. Có lẽ sẽ biến mất. Mà nếu ta đi, ta lo lắng nhất là những người đó sẽ đem lửa giận phát tiết với Bắc quốc.

Bởi vậy, ta hy vọng các ngươi cố gắng bảo hộ Bắc quốc. Các ngươi yên

tâm, ta đã vì Bắc quốc chuẩn bị rồi.” Vân Y nói xong, lẳng lặng nhìn Thổ Dũng.



Thổ Dũng nghe Vân Y nói, mày càng nhíu lại.



Vân Y lẳng lặng chờ hắn bình tĩnh trở lại, nói cho hắn kế hoạch cụ thể. Thổ Dũng lâm vào tự hỏi, cuối cùng đột nhiên ngẩng đầu nhìn Vân Y, ánh mắt

kiên nghị vô cùng.



Vân Y biết hắn đã hiểu, nên tiếp

tục nói:“Khi ta rời đi, ta sẽ làm lục quốc bị thương, cho Bắc quốc có
Nhìn hắn như thế, thần sắc trên mặt Quân Ánh Nguyệt dịu đi một ít, ôn nhu

khuyên nhủ: “Hoàng huynh, không phải chỉ là một nữ nhân sao? Đợi cho

ngươi chiếm được thiên hạ, lo gì không có mỹ nhân. Huống chi Vân Mộng

Vũ, cũng không phải nữ tử bình thường. Nàng là các chủ Thiên Binh các,

thân phận không gtầm thường. Hơn nữa nàng là thê tử của Sở Hiên, Sở Hiên lại đối đầu với Bồng Lai đảo. Như vậy, nữ nhân kia cũng coi như là địch nhân của Bồng Lai đảo. Nữ nhân như vậy, nếu có quan hệ với nàng thì sẽ

có vô số phiền toái a.”



Quân Lãnh Mạc không nói gì, tựa hồ như nghe lọt, tựa hồ lại không nghe.



Quân Ánh Nguyệt yên lặng nhìn hắn, trong ánh mắt bắt đầu khởi động thần sắc

không hiểu. Hít một hơi, Quân Ánh Nguyệt lặng lẽ lui đi ra ngoài.



Ngày thứ ba, vẫn là thời tiết không tốt lắm. Hôm nay tỷ thí quân sự, có

nhiều người chú ý. Dù sao chuyện khác thì không quan trọng, nhưng quân

sự đối với một quốc gia rất quan trọng.



Vân Y đứng

trong đám người phía dưới, lẳng lặng nhìn mọi người tỷ thí. Hôm qua,

nàng cũng xem như đã rời khỏi Bắc quốc. Bắc quốc, hẹn gặp lại.



Quân Lãnh Mạc ra lệnh một tiếng, chính thức bắt đầu.



Bảy quốc gia, Quân quốc trước giờ đều thắng, cho nên không tham gia vòng thứ nhất.



Vòng thứ nhất là sáu quốc gia tiến hành rút thăm, an bài số người bằng nhau

tiến hành công kích, đoạt cờ đối phương, không được ảnh hưởng đến mạng

người.



Vòng thứ nhất, Bắc quốc may mắn bốc trúng Tây quốc, quốc gia này không phát đạt về quân sự.



Kết quả này, Vân Y cảm thấy buồn cười.



Quân Ánh Nguyệt muốn để Bắc quốc làm ngọn sóng, làm cho Bắc quốc rơi vào hiểm cảnh, bức mình đi ra.



Vân Y khóe miệng mang theo nhợt nhạt ý cười, trong lòng nghĩ Quân Ánh

Nguyệt rất quan tâm tới nàng a. Bắc quốc lần này rất có thực lực, không

chỉ có thể thắng, sẽ lấy được thứ nhất.



Nếu không, sao có thể danh chính ngôn thuận lấy sinh mệnh chi hoa?



Bằng không, theo phong cách làm việc của Quân Ánh Nguyệt. Cuối cùng nếu Quân quốc chiếm được thứ nhất, như vậy không có cơ hội thấy được sinh mệnh

chi hoa.



Tỷ thí bắt đầu, tràng thượng nháy mắt xơ xác tiêu điều, đằng đằng sát khí. Binh mã Tây quốc dưới sự chỉ huy của quân sư, không ngừng biến ảo đội hình. Hẳn là muốn dùng chiến thuật với Bắc

quốc.



Mà Bắc quốc bên này dưới sự dẫn dắt của Thổ

Dũng, binh mã đều cố gắng kháng địch. Nhưng khi Tây quốc dùng chiến

thuật, Bắc quốc lại cố gắng hết sức.



Nhìn như vậy,

thần sắc mọi người đều bình thường, nghĩ Bắc quốc có vẻ có thực lực bình thường. Kết quả cuối cùng, Bắc quốc gian nan chiến thắng Tây quốc, thu

hoạch thắng lợi vòng thứ nhất.



Nhìn kết quả như vậy, Vân Y nhịn không được ý cười.



Thổ Dũng quả nhiên là một nhân tài, hơn nữa là văn võ toàn tài. Lại muốn

biết điểm yếu của kẻ địch, làm cho địch nhân thả lỏng cảnh giác. Tuy

rằng lấy phương thức phức tạp mà phiền toái để thắng lợi. Nhưng lại có

lợi.



Đợt thứ hai, Bắc quốc và Sở quốc.



Quả nhiên Bắc quốc lại thắng.



Nhìn kết quả, mọi người nghĩ Bắc quốc lần này chỉ may mắn. Dù sao vừa rồi Bắc quốc thắng Sở quốc, vẫn phải cố hết sực.



Binh mã của Sở quốc so với Tây quốc, thật khác xa. Binh mã Sở quốc đội hình

chỉnh tề, chiến lược đều càng nghiêm cẩn, có phong thái của đại quốc. Mà lần này, Bắc quốc áp dụng chiến thuật khác mà đánh thắng.



Mà trong đó, Vân Y lại dạy cho Thổ Dũng một ít binh pháp Tôn Tử. Như vậy,

dưới chiến thuật kì quái cùng với binh pháp tinh diệu của Bắc quốc, Sở

quốc thua.



Bên ngoài nhìn vào, Bắc quốc vẫn may mắn mà thắng được.



Mọi người rất tò mò với tiểu quốc này, tuy mỗi lần đều ‘may mắn’ thắng.

Nhưng thắng chính là thắng, đây là chuyện không thể thay đổi. Mọi người

đều tập trung lực chú ý chờ xem trận tỷ thí cuối cùng, cuối cùnglà siêu

cường quốc Quân quốc và tiểu quốc Bắc quốc.



Quân Ánh Nguyệt nhìn binh mã của Bắc quốc thần sắc đen tối không rõ, trong mắt có tia sắc bén.



Trận cuối cùng, sẽ công bố kết quả. Thắng, thì thứ nhất, thua thì thứ hai.

Nhưng vô luận như thế nào, không nên khinh thường Bắc quốc.