Thiên Tài Khí Phi

Chương 164 : Thời khắc nguy hiểm

Ngày đăng: 09:24 19/04/20


Edit: Sunny Út



(Sally: hôm nay post 2 chương bù cho Mn hôm qua ta bận ko post được)



Trận cuối cùng, sẽ công bố kết quả. Thắng, thì thứ nhất, thua thì thứ hai.

Nhưng vô luận như thế nào, không nên khinh thường Bắc quốc.



Trận đấu cuối cùng bắt đầu, Quân Lãnh Mạc mang ánh mắt cao ngạo nhìn binh

lính Bắc quốc. Ánh mắt kia lạnh lùng mà khiêu khích, mang theo cuồng

ngạo.



Nhìn ánh mắt đó, Vân Y cảm thấy trong lòng không thoải mái. Đại quốc, cường quốc, hôm nay chắc chắn sẽ có ưu thế tuyệt đối.



Ánh mắt Quân Ánh Nguyệt châm chọc, lúc nãy Bắc quốc chỉ là do may mắn.

Nhưng sự may mắn trước mặt nước lớn, thì không có tác dụng. Nàng chờ,

chờ xem cảnh tượng binh lính Bắc quốc bị binh lính Quân quốc ngược đãi.



Tiếng trống vang lên, tỷ thí chính thức bắt đầu.



Binh lính Bắc quốc chia làm 2 phe, một phe ở lại giữa sân, một phe khác lại chạy đi.



Nhìn một màn này, tất cả mọi người chưa phục hồi tinh thần lại, đây là có chuyện gì?



Mọi người không hiểu nhìn binh mã Bắc quốc chạy lên đỉnh núi, nhìn như vậy, mọi người không đoán ra Bắc quốc đến tột cùng muốn làm cái gì.



Nụ cười của Quân Ánh Nguyệt càng châm chọc, trong lòng nghĩ đây chỉ là lấy lòng mọi người thôi.



Mà Quân Lãnh Mạc mang vẻ mặt khó lường nhìn binh mã của Bắc quốc, không

biết ở tự hỏi cái gì, nụ cười ở khóe miệng càng lãnh khốc.



Mọi người nhìn biến hóa, trong lòng nghĩ, Bắc quốc muốn bỏ quyền sao?



Nếu không thì sao chỉ để lại một nửa thi đấu?



Ở bọn họ nhìn đám người trên đỉnh núi, nghĩ họ bỏ quyền thi đấu. Bởi vì

cách quá xa, ở trên núi không thể sử dụng được gì, bắn tên thì quá xa,

căn bản không có khả năng bắn tới.



Nếu thắng, trừ phi bọn họ có thể bay!



Binh mã Quân quốc nhìn hành vi của Bắc quốc, trên mặt chê cười. Bọn họ sớm

đã có thói quen nhìn xuống người khác. Bởi vậy, Bắc quốc là quốc gia nhỏ yếu nhất, trong mắt bọn họ không đáng giá nhắc tới.



Mà hiện tại, họ lại đấu với quốc gia này, bọn họ cảm thấy nhạt nhẽo. Hơn nữa hành vi của Bắc quốc, bọn họ lại cảm thấy phẫn nộ.



Bọn họ muốn giáo huấn Bắc quốc một trận, hơn nữa công chúa điện hạ âm thầm

nhắc nhở nên chiếu cố Bắc quốc. Bởi vậy, bọn họ không muốn chấm dứt trận tỷ thí này, bọn họ muốn nhìn Bắc quốc giãy dụa, đến khi cầu xin tha thứ mới thôi.



Binh lính Quân quốc, khóe miệng mang theo nụ cười tàn khốc, tựa hồ có thể đoán được kết cục bi thảm của Bắc quốc.



Tiếng trống càng ngày càng kịch liệt, tỷ thí bắt đầu.



Binh mã Quân quốc quả nhiên người người dũng mãnh, mà binh mã Bắc quốc lại

có chiến thuật quỷ dị. Hơn nữa, Quân quốc không dùng hết lực, cũng làm

cho Bắc quốc thở dốc.



Tỷ thí càng về sau, Bắc quốc càng biểu hiện yếu thế.



Quân quốc nhìn như vậy, trên mặt biểu hiện ra ý cười dữ tợn. Tướng quân Quân quốc đột nhiên đánh một cái thủ thế, nháy mắt thế công của Quân quốc vô cùng mãnh liệt đi lên.



Nhìn tình huống này, trên mặt mọi người đều có thần sắc như đã rõ, nghĩ trận tỷ thí này đã xong.



Quân quốc lại đứng nhất, Bắc quốc đứng thứ hai.



Khóe miệng Quân Ánh Nguyệt mang nụ cười lãnh khốc, muốn xem binh mã của Bắc

quốc binh mã bị giết hại. Tuy rằng tỉ thí quân sự, không thể lấy mạng.

Dựa vào Nguyệt Thần cư cùng với thực lực của Quân quốc, phá lệ thì sao

chứ.



Trong lòng nghĩ, ánh mắt Quân Ánh Nguyệt càng

hưng phấn. Sự hưng phấn này chưa duy trì bao lâu, lại đột nhiên bị một

tiếng thét kinh hãi đánh gãy.


Linh Âm!



Có những người biết đàn, đột nhiên luống cuống đứng dậy, không dám tin nhìn Vân Y.



Người này có thể thức tỉnh Linh Âm, hắn rốt cuộc là ai?



Quân Ánh Nguyệt đột nhiên hiện lên một ý nghĩ, mình không nên trêu chọc

nàng. Chỉ là, giờ phút này nói cái gì cũng đã muộn, chỉ có giết nàng,

mình mới an tâm. Nếu không, ngày sau, cuộc sống của mình sẽ càng bất an.



Quân Ánh Nguyệt đột nhiên run rẩy lấy kiếm ra, nhìn Vân Y, ánh mắt một mảnh âm lãnh.



Những người Quân Ánh Nguyệt phái tới đã bị âm công của Vân Y đánh bại. Tiếng

đàn càng lúc càng nhanh, thế công càng ngày càng mạnh. Mọi người chạy đi bốn phía, không muốn tham dự tranh đấu. Ai có võ công yếu, sẽ chịu

không nổi tiếng đàn công kích.



Nhiều người đã chạy đi, chỉ còn lại huynh muội Quân Lãnh Mạc cùng với Tư Cảnh Hiên.



Hạo Minh vốn muốn ở lại, nhưng ngẫm lại, không biết mình nên giúp ai. Vì

thế, hắn trốn trong hoàng cung Quân quốc, xem kết quả cuối cùng. Mà Hoa

Thanh Nhi là sát thủ Quân Ánh Nguyệt phái tới giết Vân Y, bây giờ Hoa

Thanh Nhi cũng đã trở thành một thi thể.



Quân Ánh Nguyệt ánh mắt vừa động, đột nhiên nhảy lên, rút kiếm hướng tới Vân Y.



Tư Cảnh Hiên cũng đồng thời đứng dậy, muốn chặn Quân Ánh Nguyệt lại.



Quân Ánh Nguyệt giương mắt, không thể tin nhìn Tư Cảnh Hiên, hỏi: “Vì sao?

Ngươi yêu nàng?” Quân Ánh Nguyệt nói xong, liền nhìn chằm chằm vào Tư

Cảnh Hiên, muốn nhìn thần sắc trên mặt hắn.



Tư Cảnh

Hiên nhìn Quân Ánh Nguyệt, trong ánh mắt chỉ có tàn nhẫn cùng với lạnh

lùng. Hắn thản nhiên nói: “Đúng vậy, ta yêu nàng, rất yêu nàng, yêu đến

nguyện ý vì một cái mỉm cười của nàng mà chết.” Tư Cảnh Hiên thản nhiên

nói, trong thanh âm khó có thể che dấu ôn nhu.



Nghe

như thế, ánh mắt ngụy trang của Quân Ánh Nguyệt vỡ tan. Thần thái trong

mắt nháy hóa thành hư vô, trên mặt thần sắc dần dần tái nhợt. Nhìn biến

hóa của Quân Ánh Nguyệt, Tư Cảnh Hiên không có thần sắc gì, trên mặt vẫn lạnh lùng như cũ.



Nói xong, Tư Cảnh Hiên lạnh nhạt xoay người, không lưu luyến.



Quân Ánh Nguyệt trong giây lát cảm giác như muốn chết đi, cảm giác Tư Cảnh

Hiên sẽ rời đi, đột nhiên vươn một bàn tay giữ tay hắn. Tư Cảnh Hiên

thấy động tác của nàng, sau đó đẩy tay Quân Ánh Nguyệt ra, đi về phía

Vân Y.



Nhìn bộ dáng kiên quyết của Tư Cảnh Hiên, hy

vọng của Quân Ánh Nguyệt đều sụp đổ. Cuối cùng, trong mắt Quân Ánh

Nguyệt hiện lên tia tử vong.



Nếu không thương ta, vậy các ngươi cùng chết đi.



Quân Ánh Nguyệt đột nhiên đánh về phía Tư Cảnh Hiên, Tư Cảnh Hiên thấy Quân

Ánh Nguyệt công kích, cũng không có nửa phần bối rối, thản nhiên tiếp

chiêu.



Hai người kịch liệt giao đấu, Quân Lãnh Mạc cũng đánh tới. Nhìn Quân Lãnh Mạc đến, Tư Cảnh Hiên trong lòng căng thẳng.



Ngay sau đó, Quân Lãnh Mạc cũng đã gia nhập chiến đấu.



Mà Quân Ánh Nguyệt bứt ra, đột nhiên hướng về Vân Y.



Nhìn một màn như vậy, ánh mắt Tư Cảnh Hiên lo lắng. Tuy rằng hắn có võ công

cao, hơn cả Quân Lãnh Mạc. Nhưng, tình huống này lại không chiếm được ưu thế.



Lúc này, làm gì mới tốt?