Thiên Tài Khí Phi
Chương 48 : Chỗ tối hạ độc thủ
Ngày đăng: 09:22 19/04/20
Edit: Sunny Út
Beta: Sally
Nhìn thấy Vân Mộng Vũ bị Hắc y nhân mang đi, đứng ở phía sau Dạ vương Sở Dạ, khoé miệng Vương Tuyết Nhi mang theo nụ cười quỷ dị.
Vương Tuyết Nhi khóe miệng chưa cười hết, khóe mắt lại đột nhiên nhìn thấy ánh mắt của Sở Minh An nhìn qua, ánh mắt kia nguy hiểm mà âm lãnh. Làm cho nàng trong lòng rùng mình một cái. Nhưng rất nhanh nàng liền khôi phục lại, trong lòng đối với Vân Mộng Vũ càng thêm chán ghét, phải diệt trừ nàng ta, thầm nghĩ muốn Ngũ Vương giải quyết nàng.
Nàng tự mình bồi dưỡng năm Tuyết vệ rất đáng tin cậy, tin tưởng nhất chính là giết một người tay trói gà không chặt như Vân Mộng Vũ nhất định là dễ dàng. Nghĩ như vậy, liền yên lòng.
Lại dùng ánh mắt bất mãn nhìn Sở Minh, Sở Minh An vừa thấy trong mắt Hạo Tuyết đầy bất mãn, nhưng ngay sau đó, trong mắt hắn lại biến thành một mảnh bình tĩnh, làm như chuyện gì cũng không có, tiếp tục ở trong đám người đang sợ hãi chờ chiến đấu chấm dứt.
Vương Tuyết Nhi đối diện lại mang vẻ mặt bình tĩnh, đem một góc ngọc bội lặng lẽ nhét vào trong áo, nếu cẩn thận quan sát, mơ hồ có thể nhìn thấy trên ngọc bội có một chữ Hạo.
Mà lúc này đang đánh nhau, Sở Hiên đột nhiên chấn động, hắn lập tức quay đầu nhìn về phía đài cao, chỉ nhìn thấy chiếc đàn cổ, không có gì khác. Nhất thời trong lòng căng thẳng, cảm giác lo lắng, bất an. (Sally: anh đã rơi vào lưới tình lúc nào ko hay)
Trong lòng có một dự cảm không tốt, dự cảm này khắc sâu, hắn có cảm giác khó thở.
Không nghĩ nhiều, lập tức nhúng chân, dùng khinh công, bay vút ra ngoài.
Vừa ra ngoài cung, hắn lập tức lấy ngọc tiêu, nhẹ nhàng thổi, âm thanh kỳ lạ truyền ra. Lập tức có vô số thân ảnh theo bốn phương tám hướng mà đến, tốc độ nhanh như gió lốc, có thể thấy được võ công rất cao.
Mỗi một Hắc y nhân tới lại quỳ rạp xuống đất, hiển nhiên đang chờ đợi Sở Hiên hạ mệnh lệnh.
Trong lúc nhất thời hắn thế nhưng không phân biệt được nguyên nhân.
Nhìn thấy bộ dáng mơ hồ của hắn, Vân Mộng Vũ trong lòng cười lạnh, ta muốn thấy chính là biểu hiện như vậy của ngươi.
Khi hắn y nhân đang suy nghĩ, tay nàng như vô tình chạm vào khối ngọc bội đỏ tươi bên hông, mà mọi người cũng vẫn chưa để ý.
Sau đó đèn cũng được thắp lên, Hắc y nhân liền khôi phục thái độ bình thường, ánh mắt hiện lên đùa cợt nói: “Như thế nào, Vân tiểu thư cho rằng ta muốn mời ngươi đến làm gì sao? Vẫn là Vân tiểu thư nghĩ đúng. Vân tiểu thư chỉ cần nói ra, chúng ta nhất định sẽ tận lực giúp đỡ.” Hắc y nam tử nói xong, phút cuối cùng còn dùng ánh mắt mê đắm, nhìn Vân Mộng Vũ từ đầu đến chân.
Vân Mộng Vũ bị hắn nhìn đến ghê tởm, hắn không có óc sao? Không đúng, hắn có, chỉ là đầu hắn quá to mà thôi.
“Ngươi không sợ khi trở về sẽ bị chủ tử trách phạt sao?”
“Xử phạt, làm sao có thể? Chủ nhân nói, muốn chúng ta tra tấn người thảm hại, nàng làm sao có thể trách phạt chúng ta?”
Hết sức có khả năng!
Nghe đến đây, tay Vân Mộng Vũ giấu trong áo khẽ nắm chặt.
Mà trên mặt cũng là vẻ mặt hoảng sợ, ngữ khí khó có thể tin nói “Làm sao có thể, ta và nàng cũng từng là……” (Sally: chị cũng quá gian xảo rồi, bị bắt mà vẫn còn đóng kịch a)
Nói xong cũng không nói gì nữa, cả người nhẹ nhàng run run lên.