Thiên Tài Khí Phi

Chương 66 : Lại vào Danh Nhạc các

Ngày đăng: 09:22 19/04/20


Edit: Sunny Út



Beta: Sally



Vương Tuyết Nhi rời khỏi An vương phủ trong đêm, sau khi trở lại phòng, tâm tình của nàng vẫn không thể bình tĩnh. Trong lòng nàng không biết vì sao cứ cảm thấy Vân Mộng Vũ là một cây gai không thể nhổ bỏ.



Nhất là mỗi khi muốn giết Vân Mộng Vũ thì lại không thành công. Tuyết vệ tinh nhuệ của nàng như vậy mà bị giết toàn bộ, toàn bộ đều bị gạt bỏ trong tay Vân Mộng Vũ.



Hơn nữa Vân Mộng Vũ có uy hiếp đối với hai huynh muội nàng, phải giết. Nhất là hiện tại ca ca đã cho phép nàng định đoạt, như vậy nàng sẽ nhanh giải quyết Vân Mộng Vũ, miễn cho đêm dài lắm mộng.



“Ám vệ.” Nàng ở trong phòng, mở miệng gọi ám vệ.



Vừa dứt lời, lập tức có một hắc y nhân quỳ dưới chân nàng.



“Hữu tướng phủ gần đây có động tĩnh gì?”



“Gần đây Vân Mộng Vũ cùng hữu tướng đoạn tuyệt quan hệ cha con, nàng đối đầu quyết liệt với hữu tướng phủ. Mà mẹ con Lí Như không cam lòng nhìn Vân Mộng Vũ kiêu ngạo, quyết định muốn tìm người ám sát nàng. Còn nữa gần đây tiểu thư Vân Dung có quan hệ rất mật thiết với Sở Diễm. Bẩm báo xong.” Hắc y nhân bẩm báo xong liền cúi đầu chờ mệnh lệnh.



Nghe Hắc y nhân báo xong, trong mắt Vương Tuyết Nhi hiện ra thần sắc nghi hoặc.



Vân Mộng Vũ này muốn làm cái gì?



Cùng Vân Mộ đoạn tuyệt quan hệ cha con thì có gì tốt? Nàng càng ngày càng không hiểu nàng ta.



Từ khi nàng sống lại, có rất nhiều sự khác biệt, trở nên hoàn toàn không giống nàng như trước.



Chẳng lẽ?



Trong đầu nàng xẹt qua một tia sáng.



Chẳng lẽ đây là Vân Mộng Vũ giả.



Nhưng mà, làm sao có thể được? Ai lại giả mạo Vân Mộng Vũ chứ?
Nàng tùy ý đi tới ngã tư, vì nàng thay đổi xiêm y bình thường, hơn nữa lại mang khăn che mặt, cho nên không ai nhận ra Vân Mộng Vũ.



Trong chốc lát nàng đi đến một chỗ, nàng dừng lại.



Hồng Mai và Lục Bình đang đi sau lưng cũng ngừng lại.



“Danh Nhạc các. Oa, tiểu thư, đây là nơi tập hợp tất cả các nhạc cụ tốt nhất ở Yến kinh đó.” Lục Bình vừa thấy tên của nơi này, liền kinh hỷ phát ra tiếng.



Mà Hồng Mai không khoa trương như Lục Bình, nhưng thần sắc trong mắt nàng cũng nhìn ra đây là một nơi rất tốt.



Thật ra, gần đây nàng bận rất nhiều việc, nên quên điều tra về Danh Nhạc các, còn về chiếc đàn Linh Âm kia nữa.



Khi đàn cổ được nàng mang về, có lúc nàng cũng đem ra nghiên cứu, không biết vì sao lại cảm thấy đàn cổ đó rất quen thuộc.



Không tự giác, nàng bước vào Danh Nhạc các.



Vẫn là tiểu nhị lần trước, nhưng lúc này Vân Mộng Vũ là con gái lại còn mang khăn che mặt, cho nên hắn nhìn không ra nàng.



“Vị tiểu thư này cần loại nhạc cụ nào, nhạc cụ ở tiệm chúng tôi là loại tốt nhất ở Yến kinh này, phẩm chất cũng tốt nhất.” Tiểu nhị này vừa thấy có người đi vào liền niềm nở tiếp đón.



“Ta tự đi xem là được rồi, ngươi đi làm việc của ngươi đi.” Vân Mộng Vũ nhìn hắn phất tay.



Tiểu nhị nghe xong liền im lặng lui xuống làm việc của mình.



Vân Mộng Vũ tuỳ ý đi dạo trong tiệm rồi lại rời đi.



Sau khi ra khỏi tiệm, nàng quay đầu nhìn lên trên lầu, cũng không thấy gì cả.



Nàng quay đầu lại, cùng Hồng Mai và Lục Bình rời đi.



Mà lúc này trong cửa sổ ở trên lầu, nhìn xuyên qua khe hở mơ hồ có thể thấy được một người ở trong đó.