Thiên Tài Khí Phi
Chương 67 : Thân phận thứ nữ
Ngày đăng: 09:22 19/04/20
Edit: Sunny Út
Beta: Sally
Xuất Trần đứng bên cửa sổ, ánh mắt bình thản nhìn bóng dáng Vân Mộng Vũ, không vui cũng không buồn.
Vân Mộng Vũ đi khỏi Danh Nhạc các lại đi về phía Trân Bảo Trai. Trân Bảo Trai là sản nghiệp trên danh nghĩa của Linh Lung các, lại là cứ điểm để thu thập tình báo của Linh Lung các.
Trân Bảo Trai này cũng là một nơi bán đồ trang sức nổi tiếng của Yến kinh, tuy rằng chỉ mới được xây dựng, nhưng cũng là nơi được các phu nhân và các vị tiểu thư thường xuyên ghé vào. Đơn giản là bất kỳ một châu báu hay trang sức nào cũng rất độc đáo, kiểu dáng mới mẻ độc đáo đến cực điểm, làm cho người ta cứ yêu thích không buông tay.
Mà kiểu dáng độc đáo mới mẻ này lại là kiệt tác của Vân Mộng Vũ, nàng cho thêm một chút nguyên tố ở hiện đại vào đây. Làm cho tất cả các trang sức càng thêm sống động, lung linh, thanh lệ bất phàm.
Hồng Mai và Lục Bình đi theo Vân Mộng Vũ cũng biết Trân Bảo Trai là của Vân Mộng Vũ. Ba người đi vào Trân Bảo Trai, tiểu nha đầu Lục Bình cái miệng bắt đầu nói không ngừng.
“Tiểu thư, ngươi thật lợi hại a. Trân Bảo Trai này bây giờ là nơi được chào đón nhất ở Yến kinh nha. Tiểu thư, ta thật sự càng ngày càng sùng bái người.” Lục Bình vui vẻ nói, nói xong hai mắt lại chớp chớp nhìn Vân Mộng Vũ.
Vân Mộng Vũ thấy vậy muốn cười to một trận, trong lòng cảm thấy tiểu nha đầu này thật sự rất đáng yêu.
Nàng vươn tay, chỉ vào cái trán của tiểu nha đầu Lục Bình, cười nói: “Nếu ngươi đã thích như vậy, lát nữa ta tặng ngươi một lễ vật, bảo đảm ngươi sẽ rất thích a.”
Nghe Vân Mộng Vũ nói xong, Lục Bình kinh ngạc bưng kín miệng mình. “Tiểu thư, ngươi muốn tặng lễ vật cho ta a, hơn nữa là đồ của Trân Bảo Trai này sao?”
“Đúng vậy, là thiết kế của ta, đặc biệt ta tự tay làm, tặng cho hai tỷ muội các ngươi làm kỷ niệm a. Đảm bảo hai tiểu nha đầu các ngươi sẽ thích.”
Ngữ khí lại ôn nhu nói: “Đương nhiên biết ngươi là ai. Ngươi không phải là tam tiểu thư của hữu tướng phủ thôi sao, thứ muội của ta. Làm sao vậy, lại bày ra thân phận thấp hèn, tranh thủ tình thương của ông chủ, làm hắn mềm lòng vì ngươi mà phá hư quy tắc đem vật này bán cho ngươi sao.”
Nàng nói chuyện ngữ khí có thể nói là ôn nhu đến cực điểm, giống như đang nói chuyện với muội muội của mình, nhưng nội dung nói chuyện lại thiếu chút nữa làm Vân Ngọc tức hộc máu.
Chết tiệt, tiện nhân Vân Mộng Vũ này sao lại ở đây.
Ngay từ đầu bởi vì khăn che mặt, nàng cũng không nhận ra nữ nhân đột nhiên lao tới là ai. Lúc ấy trong lòng nghĩ không biết là nữ nhân nào lại to gan lớn mật như thế, lại dám lấy đồ trên tay nàng, đang muốn chửi ầm lên, lại nghe thấy lời của nàng ta, nàng thấy tức giận không thôi.
Dĩ nhiên là nàng ta, dĩ nhiên là Vân Mộng Vũ, là nữ nhân nàng hận nhất.
Hơn nữa nàng ta còn nói nàng là thứ nữ, tựa hồ sợ người khác không biết Vân Ngọc nàng là thứ nữ.
Thân phận thứ nữ vẫn là cái gai trong lòng nàng, bất cứ người nào nói đến, nàng đều cảm thấy đó là nỗi nhục của mình.
Mà Vân Mộng Vũ này còn nói khó nghe như vậy, thật là làm cho nàng mất hết mặt mũi, nàng hận không thể khâu miệng của nàng ta lại.
Nhưng nàng biết nàng không thể, mẫu thân nói nàng cần nhẫn nại, đợi thêm một chút thời gian nữa tiểu tiện nhân này sẽ chết rất thảm.
Tưởng tượng kết cục bi thảm của Vân Mộng Vũ kia, hận ý trong lòng nàng đã giảm xuống một ít, nhưng nàng cũng không buông tha nàng ta dễ dàng như vậy.
Ánh mắt nàng lưu chuyển, suy nghĩ ra một biện pháp