Thiên Tài Khí Phi
Chương 71 : Nữ tử áo trắng
Ngày đăng: 09:22 19/04/20
Edit: Sunny Út
Beta: Sally
Vân Mộng Vũ trơ mắt nhìn kiếm đang đâm tới trái tim của nàng, nàng không có hành động gì khác cả.
Bất giác, nàng nở nụ cười, cười đến ấm áp mà tươi đẹp.
Có lẽ như vậy cũng tốt, có lẽ như vậy đủ để quay về thời không của nàng. Nàng nhẹ nhàng nhắm hai mắt lại, đợi cái chết đến.
Lúc nàng nhắm mắt nghe được thanh âm kiếm đâm vào thịt, nhưng nàng không thấy đau, ngay sau đó cái chết đã rời xa nàng.
Trong phút chốc nàng cảm nhận được mình còn sống, mở to mắt, nhìn thấy nữ tử mặc áo trắng đang cầm kiếm ở đối diện, trên thân kiếm còn một giọt máu. Mà toàn bộ Hắc y nhân cũng đã vây xung quanh nàng.
Xa xa Đao Ngôn, Kiếm Ngữ cảm thấy tinh thần phấn chấn, tấn công mạnh mẽ. Còn những Hắc y nhân kia biết nhiệm vụ hôm nay không thể hoàn thành. Thủ lĩnh Hắc y phát lệnh rút lui.
Nhìn Hắc y nhân chạy trốn, Đao Ngôn, Kiếm Ngữ cũng không truy đuổi, nhiệm vụ bây giờ của bọn họ là bảo vệ tiểu thư, không thể để chuyện này lại xảy ra nữa. Bọn họ vội chạy đến bên người Vân Mộng Vũ, mà Vân Mộng Vũ lại đang nhìn về phía nữ tử đối diện.
Nữ tử này mang đến cho nàng một cảm giác quen thuộc, chẳng lẽ các nàng có quen biết nhau sao?
Nhưng nàng dựa theo trí nhớ của Vân Mộng Vũ, cũng không tìm được dấu hiệu nào cả.
Nữ tử này rất có khí chất, cứ đứng ở nơi đó, làm cho người ta có cảm giác đứng trong gió lạnh, lạnh lùng nhưng trong trẻo, cao ngạo. Loại khí chất không thể xâm phạm này làm cho người ta không khỏi say mê. Ánh mắt trong trẻo nhưng lạnh lùng lại có chút lo lắng, mà thứ khiến cho người ta chú ý là đoá hoa mai ở khoé mắt, trông rất sống động, làm sáng ngời đôi mắt của người đối diện.
Từ cái nhìn đầu tiên, Vân Mộng Vũ rất thích khí chất của cô gái này.
Vân Mộng Vũ nhìn nàng ấy mỉm cười, cảm kích nói: “Thật cảm tạ ơn cứu mạng của cô nương, nếu không có cô nương ra tay cứu giúp, chỉ sợ lần này Mộng Vũ khó bảo toàn tính mạng.”
Vì thế nàng quay đầu nhìn Hồng Mai nói: “Hồng Mai ngươi quay về tướng phủ đi, ta và vị cô nương này đi quân tướng quân phủ.”
Vân Mộng Vũ nói xong, nữ tử áo trắng liền mang nàng đi, cứ đi về phía tướng quân phủ. Nữ tử áo trắng đặt một tay trên lưng Vân Mộng Vũ, đưa nàng đi rất nhanh.
Vân Mộng Vũ giương mắt nhìn nàng ấy, cảm thấy ánh mắt nàng ấy trong trẻo nhưng lạnh lùng, nhưng trong đáy mắt lại mang theo vẻ lo lắng vô cùng.
Vì sao?
Trên người nàng ấy lại có cảm giác quen thuộc như vậy, nàng là ai?
Nàng ta có liên hệ gì với nàng?
Nàng mang theo ánh mắt nghi hoặc nhìn nữ tử bên cạnh, nhưng trong lòng lại không hiểu.
Đột nhiên có một trận gió thổi qua, Vân Mộng Vũ thấy một mảnh lụa trắng bay qua mặt nàng. Ánh mắt không tự giác nhìn theo nó, nhìn thấy mảnh lụa trong gió bay bay, cuối cùng rơi xuống vào một tiểu viện.
Cái khăn che mặt rớt.
Cái khăn che mặt rớt!
Như vậy…
Vân Mộng Vũ mạnh mẽ quay đầu lại, khi nhìn thấy dung nhan của nữ tử kia, đồng tử co rút lại, trong đầu có chút trống rỗng, ngay cả hô hấp cũng quên mất.
Khuôn mặt kia, dung nhan kia……