Thiên Tài Khí Phi
Chương 72 : Bắt đầu trả thù
Ngày đăng: 09:22 19/04/20
Edit: Sunny Út
Beta: Sally
Vân Mộng Vũ vừa thấy khuôn mặt của nữ tử áo trắng kia, trong đầu muốn nổ tung ra.
Khuôn mặt giống nàng như đúc!
Hàng mi giống nhau, đôi mắt cũng giống nhau.
Điểm khác biệt duy nhất là trên khóe mắt nàng ấy có một đóa hoa mai.
Trừ đóa hoa mai rất sống động kia ra, hai người hoàn toàn giống nhau.
Các nàng có quan hệ gì?
Đáp án thực sự rất kinh ngạc!
Nhưng, đáp án này cũng làm cho nàng sợ hãi, đáp án này tàn nhẫn như thế nào đây?
Một đứa nhỏ bị bỏ quên, hai dung nhan hoàn toàn giống nhau.
Trong đó có bí mật gì, tại sao lại có ẩn tình như vậy?
Còn ý nghĩa của đóa hoa mai sống động kia là gì?
Chân tướng năm đó đã được hé mở, nhưng nàng lại không biết có nên vạch trần chân tướng kia hay không?
Nàng không muốn biết hay nàng không thể thừa nhận? Trong lòng thật sự sợ hãi, tựa như có một cỗ hận ý thật sâu muốn phát ra.
Ánh mắt Vân Mộng Vũ khó nén rung động nhìn nữ tử áo trắng đối diện, mà lúc này nữ tử áo trắng lại mang vẻ mặt thoải mái nhìn Vân Mộng Vũ.
Như vậy cũng tốt, cho Vũ nhi biết sự tồn tại của nàng.
Rốt cục nàng cũng có người thân, nàng không phải là cô nhi, nàng không phải là đứa nhỏ bị cha mẹ vứt bỏ. Bởi vì nàng biết muội muội Vân Mộng Vũ sẽ không vứt bỏ nàng.
Ánh mắt của nữ tử áo trắng tuy rằng vẫn trong trẻo lạnh lùng, nhưng lại ẩn chứa một chút lo lắng.
Lúc này Vân Mộng Vũ cảm thấy nàng có rất nhiều điều muốn nói, có rất nhiều vấn đề muốn hỏi, nhưng nàng lại không biết nên bắt đầu từ đâu.
Trong lúc này hai nàng chưa ai mở miệng, chỉ biết yên lặng nhìn nhau.
Trong lòng Vân Mộng Vũ cảm thấy rất phức tạp, nàng muốn mở miệng hỏi một chút, nhưng lúc nàng định mở miệng, các nàng đã đến cửa của Hộ quốc tướng quân phủ.
Vừa thấy Vân Mộng Vũ đến, vú Trịnh đang đứng đợi ở cửa lập tức đi lên, vừa tới gần, liền nói: “Tiểu thư, ngươi đã tới, mau vào với ta, hy vọng còn kịp. Mau…….”
Vú Trịnh đang nói thì đột nhiên im bặt, bởi vì khi bà nhìn thấy nữ tử áo trắng bên cạnh Vân Mộng Vũ, bà nhìn chằm chằm nữ tử áo trắng lại nhìn Vân Mộng Vũ quả thật rất giống nhau, bà rất sửng sốt.
Sao lại giống nhau đến như vậy, cứ như là cùng một khuôn đúc ra.
Giống như là…, các nàng là, sẽ không là……
Nếu nói không phải, mà có thể giống nhau như vậy thì ai tin.
Nhìn thấy bà sững sờ đứng đó, Vân Mộng Vũ lo lắng nói: “Mama! Chúng ta mau vào với bà ngoại đi.”
Nghe Vân Mộng Vũ nói, vú Trịnh mới có phản ứng lại, nói: “Vâng, vâng, hai vị tiểu thư mau đi theo ta.” Nói xong bà liền dẫn đường đi về phía phòng của lão phu nhân.
Trong lòng vú Trịnh, đã xem vị nữ tử áo trắng bên cạnh Vân Mộng Vũ là tiểu thư rồi.
Nữ tử áo trắng nghe được, vẫn chưa có phản ứng gì, chỉ bước nhanh vào tướng quân phủ.
Đến ngoài phòng của lão phu nhân, Vân Mộng Vũ cảm giác được áp lực mãnh liệt từ bên trong.
Một bầu không khí im lặng đáng sợ, trong lòng nàng có cảm giác bất an.
Nàng chạy nhanh vào phòng, còn nữ tử áo trắng chỉ cuối đầu đi sau lưng vú Trịnh vào phòng, bởi vì vú Trịnh rất lo lắng cho lão phu nhân, nên cũng không để ý.
Vân Mộng Vũ vừa vào phòng, liền nhìn thấy bà ngoại đang nằm ở trên giường, bây giờ đang hôn mê. Mà biểu ca Mộc Phong cũng mang vẻ mặt ưu thương đứng ở bên cạnh.
Nàng bổ nhào đến bên giường, cầm tay của bà ngoại, giương mắt nhìn biểu ca như muốn hỏi.
“Đại phu nói, bà nội đã đến lúc đèn cạn dầu. Nhưng vẫn còn tâm nguyện trong lòng, cho nên vẫn cố gắng chống chọi đến bây giờ.” Mộc Phong bi thương nói, thanh âm nghẹn ngào khó nén lại.
Vân Mộng Vũ nghe xong, trong lòng đau xót, nàng rơi lệ, nàng vừa khóc vừa nói: “Bà ngoại, Vũ nhi đến rồi đây, người mở mắt ra nhìn Vũ nhi đi. Bà ngoại, người không thể có việc gì được, người nói muốn nhìn Vũ nhi hạnh phúc a. Bà ngoại…….” Vân Mộng Vũ nói xong đã khóc thành tiếng, cứ khóc bên tai của lão phu nhân.
Trong phòng nhất thời đều lâm vào một mảnh bi thương, chỉ có tiếng khóc của Vân Mộng Vũ.
Vân Mộng Vũ đang khóc đột nhiên cảm giác được sự động đậy trên tay mình, nháy mắt nàng ngừng khóc, lo lắng kêu một tiếng bà ngoại, nhìn phản ứng của bà ngoại.
Nhìn thấy Trịnh lão phu nhân trên giường đang chậm rãi mở mắt, tinh thần lúc này cũng rất tốt.
Nhất thời mọi người cũng không còn cảm thấy bi thương nữa, mọi người đều biết, đây là hồi quang phản chiếu. (Lúc sắp chết người ta luôn luôn tỉnh táo hơn bất kỳ lúc nào)
Lão phu nhân cầm tay Vân Mộng Vũ, ngữ khí hòa ái nói: “Vũ nhi, ngươi đã đến rồi.”
Lão phu nhân tinh tế nhìn mặt Vân Mộng Vũ, trong mắt tràn đầy sự sủng ái. Hàng mi kia, đôi mắt kia, giống Lâm nhi của bà đến tám phần, trong lúc nhất thời bà còn tưởng Lâm nhi đang ở trước mặt bà. Nghĩ đến nữ nhi đã sớm qua đời, trong mắt lão phu nhân không khỏi ướt ác, cứ lòe lòe như vậy, nhưng nước mắt lại không rơi xuống.
Bà không thể khóc, bà phải cười, bà phải cho Phong nhi và Vũ nhi của bà biết bà không sợ cái chết, cho bọn chúng đừng quá đau thương.
Chỉ tiếc là, bà không thể nhìn thấy hai đứa chúng nó được sống hạnh phúc. Nghĩ vậy, cuối cùng trong mắt lão phu nhân cũng xẹt qua một tia ảm đạm cùng ưu thương.
Mà thần sắc của bà vẫn bị Vân Mộng Vũ nhìn thấy, trong lòng Vân Mộng Vũ đau đớn mãnh liệt, cứ như từng nhát dao đâm vào lòng nàng.
Khổ sở không thể nói được, hai mắt Vân Mộng Vũ bi thương nhìn bà ngoại mà nàng luôn yêu quý.
Nhìn nàng như thế, trong lòng lão phu nhân cũng khó chịu vạn phần. Nhưng bà không có cách nào khác? Sống chết có số, sao bà có thể ngăn cản được.
Bà chèn ép bi thương trong lòng xuống, thoải mái nói: “Vũ nhi, nhìn thấy ngươi thật tốt, Vũ nhi của ta càng ngày càng đẹp. Vũ nhi tốt như vậy, tương lai nhất định có thể gặp được nam tử tốt. Vũ nhi của ta cả đời nên được người khác nâng niu trong lòng bàn tay. Vũ nhi hứa với bà ngoại, nhất định phải vui vẻ, được không?”
Nghe bà ngoại nói, Vân Mộng Vũ nói không nên lời, chỉ có thể bất lực gật gật đầu mình, nước mắt tuôn trào như mưa.
Lão phu nhân nhìn nàng như thế, trên mắt cũng đã ươn ướt, nàng cố gắng cười nói: “Vũ nhi, ngươi không cần phải như vậy, sống chết có số, bà ngoại có thể gặp ngươi lần cuối cũng đã mãn nguyện rồi. Bà ngoại cũng đã già, cũng đã đến lúc đi xuống đoàn tụ với mẫu thân của ngươi.”
Lão phu nhân nói xong, nước mắt cũng đã chảy xuống.
Vân Mộng Vũ đang khóc đột nhiên nghe được hai chữ mẫu thân, đột nhiên nhớ lại nữ tử áo trắng cùng đến đây với nàng.
Nàng ngừng khóc, cười nói: “Bà ngoại, người nhất định sẽ không có việc gì. Bà ngoại, người xem, ta dẫn đến một người. Nhìn thấy nàng, bà ngoại nhất định sẽ rất vui vẻ.”
Nàng nói xong, quay đầu tìm kiếm, lập tức phát hiện nữ tử áo trắng đang đứng ở sau lưng vú Trịnh. Nàng ấy cũng đang nhìn về phía nàng.
Nhìn thấy ánh mắt tìm kiếm của nàng, trong mắt nữ tử áo trắng nữ tử hiện lên một tia kỳ dị, nàng chậm rãi bước ra. Nàng vừa đi ra, xung quanh vang lên một thanh âm hút khí.
Nghe Vân Mộng Vũ nói xong, lão phu nhân nghi hoặc nhìn theo Vân Mộng Vũ, lúc nhìn thấy nữ tử áo trắng kia, trong lòng bà chấn động mạnh.
“Đây, đây là…….” Lão phu nhân không biết nên nói gì, hai mắt bà đẫm lệ nhìn nữ tử áo trắng kia.
Nữ tử áo trắng đến bên giường, ngồi xuống, nắm tay của lão phu nhân, cúi đầu hô một tiếng: “Bà ngoại.”
Tuy rằng nữ tử áo trắng mang sắc mặt thản nhiên, nhìn không ra biến hóa gì. Nhưng nếu cẩn thận quan sát, vẫn có thể phát hiện tay nàng run nhè nhẹ, lạnh lùng trong trẻo trong mắt vỡ thành từng vụn nhỏ, hóa thành hơi nước.
Nghe nàng gọi tiếng bà ngoại, thanh âm của lão phu nhân cũng nghẹn ngào, bà cười nói: “Tốt, tốt, tốt.”
Lão phu nhân liên tiếp cười nói ba chữ tốt. Nói xong, bà lại hỏi tiếp: “Ngươi tên là gì?”
“A Mi, ta gọi là A Mi, ‘Mày như liễu, nhẹ nhàng như mây’.” A Mi tính tình trong trẻo, lạnh lùng lại rất tiết kiệm lời nói lúc này cũng rất kiên nhẫn giải thích.
“A Mi, tốt, cháu ngoại tốt của ta.” Lão phu nhân nhìn trong mắt của A Mi mang khí chất lạnh lùng trong trẻo, đúng là cực kỳ giống thần thái của nữ nhi năm xưa.
Trong lòng lão phu nhân cũng có rất nhiều cảm xúc, lúc ở thời khắc cuối cùng bà lại có thêm một đứa cháu ngoại. Nhưng đứa cháu ngoại này, lại cho bà một cảm giác bi thương. Lần đầu tiên nhìn thấy nàng, trong lòng bà lập tức có một loại cảm giác bi thương không nói nên lời.
Bây giờ bà chỉ mong sao được sống thêm một ngày nữa cũng được. Như vậy bà có thể nhìn kỹ nàng, nhẹ nhàng ôm nàng một cái.
Bất đắc dĩ, đó chỉ là mong muốn của bà.
Bà chỉ có thể tự an ủi mình, như vậy đã tốt lắm rồi, ít nhất trước khi chết, bà có thể biết được sự tồn tại của nàng, có thể nhìn thấy nàng.
Lão phu nhân nghĩ thông suốt, cảm thấy trong lòng thỏa mãn rất nhiều, bà có thể nhìn thấy một đứa cháu gái khác. Đây có lẽ cũng là ông trời thương bà.
Đột nhiên bà quay đầu ý bảo Mộc Phong lại gần, nhìn thấy lão phu nhân gọi hắn, Mộc Phong chạy nhanh đến bên giường. Hô một tiếng bà nội.
Đao Ngôn lặng yên đưa Vân Ngọc về phòng, sau đó nhanh chóng rời khỏi.
Đao Ngôn đi không lâu sau đó, Vân Ngọc chậm rãi tỉnh lại, trong nháy mắt, các nơi trên người đau đớn không ngừng truyền đến, tác động đến thần kinh của nàng, nàng lập tức ngồi dậy, sợ hãi kêu ra tiếng.
Lúc nàng đứng dậy, chăn trên người cũng rớt xuống dưới, lộ ra da thịt trên người.
Mà tiếng kêu sợ hãi của nàng lại làm cho các nha hoàn vội chạy vào phòng, mấy người vừa vào phòng lại nhìn thấy hết nửa thân mình của Vân Ngọc, trên người có vô số dấu hôn, toàn bộ bị dọa đến hét lên.
Vừa nghe tiếng thét chói tai của bọn họ, Vân Ngọc mới ý thức được mình đang bị lộ nửa người, tức giận mắng: “La hét cái gì, cút ra ngoài cho ta, cút xéo đi.”
Trong phòng vài nha hoàn nghe đ
ược Vân Ngọc rống giận, lập tức chạy ra ngoài, đợi đến khi trong phòng chỉ còn lại Vân Ngọc, nàng mờ mịt không biết nên làm như thế nào cả.
Hiện tại nên làm gì đây, chuyện ngày hôm qua như một giấc mộng, nhưng bây giờ tỉnh lại mới phát hiện đây không phải là mơ, mà là sự thật, trên người đau nhức, dấu vết hồng hồng đỏ đỏ này, không thể nghi ngờ chuyện tối hôm qua đã thật sự phát sinh.
Nàng cứ ngồi một mình trên giường mà không mặc quần áo, lớn tiếng khóc, ngẫu nhiên lại thét lên vài tiếng chói tai.
Ngoài phòng Tử Yên nhìn thấy tình huống không ổn, lại chạy đến báo cho Lí Như.
Nàng vừa đến nơi ở của Lí di nương, nhìn thấy Lí di nương cùng nhị tiểu thư đang chuẩn bị ra ngoài, sau đó chạy đến bên cạnh Lí di nương.
Đầu tiên là cung kính thỉnh an.
Lí Như vừa thấy Tử Yên, nghi hoặc hỏi: “Sao ngươi lại ở đây? Không phải bây giờ ngươi nên hầu hạ Ngọc nhi rời giường sao?”
Nghe Lí di nương hỏi, Tử Yên nhất thời cũng không biết nên trả lời như thế nào. Nàng mơ hồ nói: “Di nương, tam tiểu thư hôm nay không biết bị làm sao, tóm lại……, di nương vẫn nên đi qua bên đó xem đi.”
Nghe Tử Yên trả lời xong, trong long Lí Như càng thêm buồn bực, lại có chuyện gì a. Ngọc nhi ở trong phòng của mình lại có chuyện gì được chứ. Bà và Dung nhi còn muốn qua phủ của Lại bộ Thượng Thư a, nữ nhi này thật sự là không để cho người khác yên tâm. Bà do dự, nên đi hay không đây?
Mà Vân Dung đang đứng ở phía sau cũng phát hiện một chút manh mối, nàng nghĩ cũng không cần gấp, vì thế nàng nhìn mẫu thân nói: “Mẫu thân, chúng ta nên qua đó xem sao. Dù sao cũng còn sớm mà.”
Lí Như vuốt cằm, một đám người đi về phía phòng của Vân Ngọc, vừa đến nơi lại nghe thấy tiếng kêu la khóc lóc của Vân Ngọc.
Vừa nghe thanh âm này, Lí Như và Vân Dung đều kinh hãi, đều mang vẻ mặt nghi hoặc nhìn nhau.
Làm sao vậy?
Sẽ không có chuyện gì xảy ra chứ?
Không biết vì sao, lúc nghe đến tiếng kêu của Vân Ngọc, trong đầu nàng lại xẹt qua cảnh tượng năm đó khi nàng dùng châm khắc đóa hoa mai lên mắt đứa con của Mộc Lâm.
Trong mắt nàng lóe lên tia bối rối, nàng nhìn Vân Dung, hai người trao đổi ánh mắt, đi đến bên cửa phòng Vân Ngọc.
Lí Như nói to: “Ngọc nhi, là mẫu thân a. Đã xảy ra chuyện gì, mẫu thân có thể vào hay không?”
Nghe được giọng của Lí Như, Vân Ngọc đang khóc lập tức nín lại. Hai mắt nàng đẫm lệ nhìn cửa phòng, nghẹn ngào trả lời: “Mẫu thân, lúc này ngươi đừng nên vào.”
Nghe được thanh âm của Vân Ngọc, các nàng càng thêm sốt ruột, nhưng vẫn chỉ biết đợi ngoài cửa.
Vân Ngọc lau khô nước mắt, đứng lên, lê thân xác mệt mỏi đau nhức xuống giường thay quần áo.
Thay xong quần áo, sửa sang lại đầu tóc sau đó nàng tới mở cửa.
Khi cửa được mở ra, trong nháy mắt các nàng thấy được Vân Ngọc, Lí Như nhịn không được che miệng kinh hô một tiếng.
Trời ạ, tại sao có thể như vậy.
Nhìn thấy cảnh tượng này, Lí Như bảo hạ nhân đứng bên ngoài, nàng và Vân Dung đi vào phòng, lập tức đóng cửa lại.
Vừa tới cửa, Vân Ngọc lập tức oa một tiếng bổ nhào vào lòng Lí Như khóc lớn lên.
Lí Như nhìn thấy vừa vội vàng vừa tức giận, nàng vỗ nhẹ lưng của Vân Ngọc, nghiêm khắc hỏi: “Ngọc nhi, nói đi. Cuối cùng đã xảy ra chuyện gì.”
Nghe mẫu thân nghiêm khắc hỏi, trong lòng Vân Ngọc cảm thấy càng thêm ủy khuất, nhưng bây giờ nàng cũng không dám ngỗ nghịch mẫu thân, rời khỏi cái ôm của mẫu thân.
Nàng đến trước mặt Lí Như cách một khoảng, nhẹ nhàng kéo quần áo của mình xuống, nhất thời những dấu hôn ghê người hiện ra.
Nhìn thấy cảnh tượng này, Lí Như thiếu chút nữa ho ra máu.
Nàng run run hỏi: “Ngọc nhi, ngươi thành thành thật thật nói, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, ngươi không phải ở phòng ngủ sao? Tại sao có thể như vậy?”
Nghe Lí Như hỏi, Vân Ngọc cảm thấy lại ủy khuất, nàng lắc đầu, khóc nói: “Không biết, ta không biết. Đêm qua ta ở trong phòng đột nhiên bị người khác làm cho hôn mê rồi mang đi. Đến khi ta tỉnh lại, ta nhìn thấy một bộ mặt xấu xí, nam nhân toàn thân bẩn thiểu đó xé rách quần áo của ta. Hắn…… Không ngừng hôn ta, còn……, ta liều mạng khóc kêu, nhưng vô dụng, không có người để ý đến, không có người cứu ta. Cả đêm ta bị nam nhân ghê tởm kia……, đợi cho đến lúc ta tỉnh lại, ta lại thấy mình đang ở phòng của mình. Ta nghĩ đây chỉ là ta nằm mơ, nhưng thật ra không phải mơ. Ô ô ô…….” Vân Ngọc nói xong lại khóc to lên.
Lí Như và Vân Dung nghe xong, cảm thấy như sét đánh bên tai, đây là chuyện gì, quả thực là tai họa bất ngờ a.
Bây giờ nên làm gì đây, Lí Như cũng rất hoang mang lo sợ.
Ngọc nhi chưa lập gia đình đã bị phá thân trước, sau này Ngọc nhi sẽ như thế nào đây?
Chuyện này là do ai gây ra?
Lại dùng phương pháp ác độc như vậy để đối phó với Ngọc nhi?
Chuyện này quả thực đã phá hủy đi nữ nhi tốt của bà.
Nhìn thấy muội muội đang khóc và mẫu thân bên cạnh không biết nên làm như thế nào, Vân Dung bất đắc dĩ nói: “Mẫu thân, bây giờ nên nghĩ biện pháp để đối phó với người đã làm ra chuyện này, phải ngăn không cho chuyện này đồn ra ngoài. Hơn nữa hôm nay chúng ta còn có chuyện quan trọng phải làm.”
Nghe Vân Dung nói xong, Lí Như mới nghĩ bây giờ không phải lúc để lo lắng và phẫn hận, bây giờ nên xử lý tốt chuyện này, nếu không nữ nhi của nàng thật sự sẽ bị hủy.
Nhìn thấy nữ nhi cứ khóc, Lí Như hạ khẩu khí: “Ngọc nhi, bây giờ ngươi nên ở trong phòng, không nên đi đâu cả. Bây giờ ngươi nên nghỉ ngơi cho tốt, ta và tỷ tỷ của ngươi đi có chút việc, sau khi về sẽ xử lí chuyện của ngươi.”
Liếc mắt nhìn nữ nhi một cái, Lí Như và Vân Dung bất đắt dĩ rời khỏi phòng Vân Ngọc.
Bây giờ bà còn phải đi thăm dò xem Vân Mộng Vũ đã chết chưa, giấc mộng đêm qua bây giờ vẫn còn làm cho bà sợ hãi không thôi. Nhưng bà còn chưa ra khỏi nơi ở của Vân Ngọc, đã nhìn thấy một đoàn quan binh đi vào.
Nhìn thấy cảnh tượng này trong lòng Lí Như cảm thấy kỳ quái, nhưng không đợi bà suy nghĩ nàng lại nhìn thấy hình bộ Thượng Thư Vương Nhâm Khanh đi vào, bà nheo mắt, lại cười cười nói: “Có chuyện gì vậy, Thượng Thư đại nhân hôm nay sao lại đến đây. Tướng gia vào triều sớm cũng chưa trở về.”
“Hữu tướng hắn tạm thời sẽ không về nhà, bây giờ hắn đang ở Đại Lý tự.” Hình bộ Thượng Thư Vương Nhâm Khanh là người công chính, không ở phe phái nào, được đương kim hoàng đế coi trọng. Mà hắn cực kỳ kính nể vợ chồng Mộc lão tướng quân, nhưng hôm nay lại phát sinh chuyện này, nên ấn tượng của hắn đối với hữu tướng phủ rất xấu.
Lí Như nghe Vương Nhâm Khanh nói xong cùng với khẩu khí nói chuyện của ông, trong lòng lo lắng một chút.
Xảy ra chuyện gì?
“Người đâu lập tức bắt Vân Ngọc, Vân Dung cùng với Lí Như cho ta, mang về Đại Lý tự.”
Vương Nhâm Khanh cũng sẽ không lãng phí thời gian cùng bà, lập tức hạ mệnh lệnh.
Mệnh lệnh vừa hạ, lập tức có rất nhiều quan binh đi lên bắt Lí Như cùng Vân Dung, còn một số người lại vọt vào phòng Vân Ngọc, bắt Vân Ngọc đang khóc đi ra.
“Các ngươi đang làm cái gì? Các ngươi biết ta là ai không, lại dám ngang nhiên bắt ta. Ta là tiểu thư của hữu tướng phủ, các ngươi không muốn sống nữa sao? Cẩn thận cha ta giết cả nhà các ngươi.”
Đang lúc mờ mịt không biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì thì Lí Như và Vân Dung nghe được thanh âm của Vân Ngọc, hai người có cảm giác muốn té xỉu.
Đây đã là lúc nào rồi, lại còn dám khoe khoang thân phận.
Nhìn thấy người đã đủ, Vương Nhâm Khanh hạ lệnh mang đi.
Các nàng không hề biết rằng cuộc sống của mình bắt đầu từ hôm nay sẽ có chuyển biến lớn, từ nay về sau đều bị vây trong nước sôi lửa bỏng.
Mà Vân Mộng Vũ bên kia lúc này cùng A Mi cũng vừa rời khỏi Hồng Diễm lâu, vừa đi ra, Vân Mộng Vũ xoay người nhìn về phía gian phòng cao nhất kia. Chỉ cảm thấy mới vừa bước vào đây, lại như đã ở đó một thể kỷ rồi.
Trên người tràn ngập hơi thở bi thương, Thủy di khổ, mẫu thân hận, nháy mắt đều đã xa nàng.
Lí Như, ta cũng muốn cho ngươi nếm thử mùi vị đau thương đó như thế nào.
Đột nhiên có một con bồ câu đưa thư đến, nàng vội bắt lấy, lấy ra một mảnh giấy.
Ca ca đã đi cáo trạng!
Như vậy lần này cần làm cho cả nhà Hữu tướng phủ ly tán!
Nàng quay đầu nhìn về phía A Mi, tỷ tỷ sinh đôi của nàng, chỉ thấy nàng kiên định nhìn mình gật gật đầu.
Ánh mắt hai người giao nhau, trong mắt che kín thật sâu bi thương và hận ý khắc sâu.
Hận ý này chỉ có thể dùng máu tươi mới có thể rửa sạch!
Vân Mộng Vũ cúi đầu nhìn chứng cớ trong tay của Linh Lung các, khóe miệng khẽ cong lên.