Thiên Tài Khí Phi
Chương 85 : Thoái nhượng?
Ngày đăng: 09:23 19/04/20
Edit: Sunny Út
Beta: Sally
Vân Mộng Vũ vốn định an ủi Lục Bình vài câu, bên tai lại vang lên thanh âm chói tai của thống lĩnh thị vệ kia.
“Điêu dân từ đâu đến, dám gây trở ngại công vụ, khẳng định có mưu đồ gây rối, có phải muốn bị đánh năm mươi đại bản giống nàng hay không?”
Nghe hắn nói như thế, Vân Mộng Vũ nhướng mày, sắc mặt lập tức trầm xuống. Trong mắt nổi lên mũi nhọn lạnh như băng, nghiễm nhiên đã muốn giết thống lĩnh thị vệ ngạo mạn này.
Nàng quay đầu lại, ánh mắt như đao nhìn thống lĩnh thị vệ. Mà thống lĩnh đang chuẩn bị phân phó cho người bắt hai người kia lại, đột nhiên thấy ánh mắt của nàng, nhất thời cảm thấy toàn thân lạnh lẽo.
Cái loại cảm giác này, giống như bị vương gia nhìn, không thể chống cự, chỉ có thể thần phục.
Trong nháy mắt, hắn thiếu chút nữa nhịn không được mà quỳ xuống. Đến khi phục hồi tinh thần lại, hắn nhất thời giận dữ. Hắn lập tức dẹp đi sự sợ hãi trong lòng, nhìn thị vệ bên cạnh giận dữ quát: “Các ngươi còn đứng đó làm gì, còn không mau bắt hai điêu dân dám quấy nhiễu xe ngựa của quận chúa lại cho ta.”
Hai tên thị vệ bị thống lĩnh quát, mới có phản ứng lại, lập tức chuẩn bị đến bắt người. Gặp tư thế này, Vân Mộng Vũ cũng đã chuẩn bị động thủ.
Vừa lúc, gần đây nàng ở trong quận chúa phủ cũng khá rãnh rỗi, tỷ tỷ lại đi sớm về muộn, không có người giúp nàng luyện võ, vừa vặn hôm nay có thể cùng luyện tập với tên thống lĩnh này.
Bọn thị vệ bên cạnh như hổ rình mồi chuẩn bị tiến lên bắt người, Lục Bình vẫn chấn kinh trốn trong lòng Vân Mộng Vũ, mà Vân Mộng Vũ lại mang bộ dáng nóng lòng muốn động thủ.
Dân chúng bên cạnh đều nhịn không được nhắm hai mắt lại, trong mắt bọn họ, hai thiếu nữ này làm sao có thể là đối thủ của bọn thị vệ. Mà thống lĩnh thị vệ cũng mang vẻ mặt tàn nhẫn nhìn chằm chằm hai nữ tử không biết lai lịch này. Hắn cũng không sợ gây chuyện, nữ tử có thân phận có địa vị làm sao có thể xuất đầu lộ diện trên đường chứ? Trên mặt hắn lộ ra thần sắc dữ tợn, hắn thích nhất nhìn bộ dáng thống khổ của người khác.
Bọn thị vệ vây quanh Vân Mộng Vũ cùng Lục Bình ở bốn phía, dần dần thu hẹp vòng vây, lúc muốn xông lên bắt người, mà Vân Mộng Vũ cũng đã vận chuyển nội lực, chuẩn bị giết gà dọa khỉ, lại bị một thanh âm dịu dàng ngăn cản.
Tần thống lĩnh để ý đến quan hệ lợi hại đó, trên mặt liền thay đổi biểu tình áy náy, sợ hãi nói: “Đây đều là lỗi của thuộc hạ, vừa rồi một vị cô nương ngã xuống trước xe ngựa của quận chúa, ngăn cản xe ngựa của quận chúa. Thuộc hạ nhất thời nóng vội, sợ là kẻ xấu muốn làm hại quận chúa, nên muốn bắt cô nương này đi. Đợi đến khi dàn xếp xong mọi chuyện, mới hỏi lại sự tình. Không nghĩ tới còn chưa tới kịp bắt vị cô nương này lại, lại có một nữ tử chạy tới xưng là tỷ tỷ của cô nương này. Nữ tử này lại nghĩ thuộc hạ làm hại muội muội cô ấy, liền không hỏi rõ ràng lại lớn tiếng chất vấn thuộc hạ tại đây. Thuộc hạ bất đắc dĩ, sợ nàng quấy nhiễu quận chúa, muốn bắt nàng trước, dẫn đi sau đó hỏi sự tình. Ai ngờ lúc này thế tử lại đến.”
Nghe hắn nói, Vân Mộng Vũ có cảm giác nhìn hắn với cặp mắt khác xưa. Nam nhân này thực sự quá lợi hại, hành động này, tài ăn nói này, về sau trên đường làm quan có thể thăng quan tiến chức. Từ đen mà bị hắn nói thàng trắng, cảnh giới nói dối của hắn quả thật là đạt đến giới hạn.
Đáng tiếc a, đáng tiếc. Dựa vào khả năng này của hắn, tương lai nhất định là tiền đồ sáng lạn. Nhưng bây giờ hắn kaji đắc tội Vân Mộng Vũ nàng, vì tình huống bây giờ không rõ ràng, tạm thời buông tha hắn, đến tối nhất định phải cho hắn biết rõ nhị hoa tại sao lại hồng như vậy.
Hứa Hạo Nhiên nghe Tần thống lĩnh nói xong, trong lòng tự nhiên biết sự tình hơn phân nửa là không giống lời hắn nói. Nhưng trong lòng lại rất tán thưởng hắn, bởi vì hắn biết xem xét thời thế.
Hứa Hạo Nhiên chưa vội trả lời hắn, mà là quay đầu nhìn về phía Vân Mộng Vũ, hỏi: “Xin hỏi vị cô nương này, lời của bản thế tử là thật sao?”
Nghe nói như thế, trong mắt Vân Mộng Vũ hiện lên một đạo mũi nhọn, bộ dạng phục tùng nhẹ giọng: “Vị thống lĩnh đại nhân này tuy rằng nói lời mở đầu không giống lắm, nhưng thôi đi, ta cùng muội muội cũng không có chuyện gì, hôm nay coi như chấm dứt tại đây.”
Nghe nói như thế, Tần thống lĩnh nhất thời cảm thấy hôm nay xem như gặp được đối thủ. Hắn tính, nữ tử che mặt hoặc là ngậm bồ hòn. Hoặc là lớn tiếng phản bác, như vậy tất nhiên làm cho thế tử không vui, nàng cũng không có lợi. Nhưng bây giờ nàng lại thốt ra lời này, hắn có lỗi, hơn nữa hắn lại không phản kích được. Bởi vì người ta đã nói quên đi, nếu hắn còn dây dưa, vậy thì hắn đã sai còn thêm sai.
Hứa Hạo Nhiên nghe xong khóe miệng cũng run rẩy. Lúc hắn cảm thấy nàng thật thú vị, bên tai lại truyền đến thanh âm của nàng.
“Thế tử, nếu không còn gì nữa, dân nữ cùng muội muội trước hết xin cáo lui.”
Hứa Hạo Nhiên chỉ có thể cho các nàng rời đi, nhưng hắn lại nhìn bóng dáng rời đi của nàng, trong mắt lóe ra tia lửa cháy rực.
Vân Mộng Vũ đi phía trước, ở góc độ không ai thấy, khóe miệng khẽ cong lên nụ cười lạnh băng.
Hôm nay nhất định sẽ không bình thường!