Thiên Tài Khí Phi

Chương 86 : Kết cục của Tần thống lĩnh

Ngày đăng: 09:23 19/04/20


Edit: Sunny Út



Beta: Sally



Chút chuyện nhỏ này đột nhiên phát sinh chỉ làm cho xe ngựa của Du Nhiên đến chậm một chút, Du Nhiên quận chúa cũng không để ý, chỉ hỏi thị nữ vài câu, sau đó lại không có động tĩnh.



Thế tử Hạo Nhiên tựa hồ lại mang tâm tình rất tốt. Tần thống lĩnh nhân lúc hai tỷ muội của Vân Mộng Vũ đi rồi, vẫn đi theo phía sau thế tử Hạo Nhiên để lấy lòng. Thế tử nhìn hắn như thế cũng vui vẻ cho hắn nịnh hót, dù sao cũng chỉ là một con chó nhỏ làm việc cho hắn, hắn câu nệ làm gì?



Dân chúng xung quanh cũng không đặt việc này ở trong lòng, dù sao sự tình cũng không liên quan đến mình, đương sự cũng đã đi rồi, bọn họ cũng không để ở trong lòng, mà là tiếp tục hưng phấn nhìn đoàn xe hoa lệ đi qua, hơn nữa thỉnh thoảng hưng phấn đàm luận vài câu.



Vân Mộng Vũ mang Lục Bình về phủ quận chúa, Hồng Mai đang ở trong phòng chuẩn bị tin tức, nhìn thấy tiểu thư cùng muội muội trở về thần sắc không thoải mái, vội vàng buông tin tức trong tay. Đi đến bên cạnh Vân Mộng Vũ hỏi: “Tiểu thư, có chuyện gì sao?”



Nhìn Hồng Mai đến, sắc mặt Vân Mộng Vũ dịu đi một chút, nàng gọi hạ nhân, trước hết dìu Lục Bình đi xuống nghỉ ngơi.



Nhìn Lục Bình được dìu xuống, trong mắt Hồng Mai hiện lên một chút lo lắng.



Nhìn thấy thần sắc của Hồng Mai, Vân Mộng Vũ kéo Hồng Mai ngồi xuống. Sau khi ngồi xuống, nàng kể mọi chuyện phát sinh ở trên đường cho Hồng Mai nghe.



Nghe xong sự tình, trong mắt Hồng Mai cũng hiện lên tia không vui. Nhưng là rất nhanh liền tan biến, nàng ngẩng đầu, ngữ khí ngoan dịu: “Lần này ít nhiều đều nhờ tiểu thư cứu giúp, muội muội mới không có việc gì, nàng tính tình hoạt bát sáng sủa. Lần này chuyện xảy ra cũng là do muội muội quá mức hiếu động, lại mang đến phiền toái lớn như vậy cho tiểu thư, tiểu thư không nên để trong lòng.”



Nghe Hồng Mai nói, nàng biết kỳ thật trong lòng Hồng Mai chắc chắn là có oán giận tên thống lĩnh kia, nhưng vì không muốn nàng phiền muộn, dù sao thế lực của Hứa vương cũng sâu không lường được, ngay cả đương kim hoàng đế cũng phải kiêng kị. Nhưng sao nàng có thể bỏ qua cho người dám ăn hiếp người nhà của nàng chứ?



Nàng nhẹ nhàng kéo tay Hồng Mai, ôn nhu nói: “Hồng Mai, về sau chớ nên khách khí như vậy, bằng không ta sẽ buồn. Ngươi cùng Lục Bình bị ủy khuất, cũng giống như muội muội của ta bị ủy khuất, thân làm tỷ tỷ như ta sao lại ngồi yên mà không để ý? Hôm nay bởi vì ở trên đường, lại không rõ Hứa vương là người ra sao, cho nên ta cũng không có tùy tiện động vào. Nhưng chuyện này ta không cho qua. Hồng Mai tin ta, ta nhất định có thể giúp Lục Bình trả thù, hơn nữa ta cũng sẽ không lưu tình.”



Vân Mộng Vũ nói xong mang theo ánh mắt chân thành nhìn Hồng Mai.



Hồng Mai nghe xong, nhất thời cảm thấy mắt đã ươn ướt, nàng cũng không nói lời khách sáo. Bởi vì trong lòng nàng, nàng tin tưởng tiểu thư của nàng là lợi hại nhất. Chỉ cần tiểu thư nói được là được, ngay từ đầu nàng nói vậy là sợ gây thêm rắc rối cho tiểu thư. Nhưng bây giờ nếu tiểu thư đã nói như thế, tất nhiên là tiểu thư có thể làm được.



Nhìn băn khoăn trong mắt Hồng Mai tiêu tán, nàng mới mở miệng nói: “Hồng Mai ngươi đi thăm Lục Bình đi, an ủi nàng, hôm nay nàng chắc rất sợ hãi. Chuyện còn lại ta sẽ xử lý.”



Hồng Mai lên tiếng cáo lui, Vân Mộng Vũ đứng dậy, đứng trước cửa sổ, khẽ đánh chuông, lập tức có hai người áo xám đi ra. Hai người mặc một thân xám, trên mặt nhìn không ra thần sắc, vẻ mặt thản nhiên. Hai người vừa thấy Vân Mộng Vũ, lập tức quỳ rạp xuống đất, chờ đợi mệnh lệnh.



“Các ngươi lập tức đi Linh Lung các thu thập tin tức về Tần thống lĩnh dưới trướng của Hứa vương.”



Vân Mộng Vũ dứt lời, hai cái người áo xám trong nháy mắt đã biến mất.



Vân Mộng Vũ đứng tại chỗ một lúc lâu cũng không động đậy, nàng biết Hứa vương này cực kỳ không đơn giản, có thể nói là sâu không lường được. Nhưng thế thì sao chứ, ăn hiếp người của nàng, cho dù là thiên hoàng lão tử cũng phải trả giá.



Thời gian lặng yên trôi qua, trong nháy mắt, sắc trời dần tối, hoàng hôn buông xuống.



Vân Mộng Vũ ngồi chơi cờ một mình trong phòng, nàng thích lúc không làm gì thì chơi cờ một mình, như vậy có thể giữ được tâm tình bình thản, xử lý sự tình mới có thể sáng suốt.



Lúc sắp chiếu tướng, ngoài cửa truyền đến tiếng đập cửa.



“Vào đi.”



Vân Mộng Vũ buông quân cờ trong tay, giương mắt nhìn nha hoàn đi vào. Nha hoàn vừa vào, thỉnh an xong, bẩm: “Hồi bẩm quận chúa, bên ngoài có công công đến từ hoàng cung truyền khẩu dụ của Hoàng thượng. Nói đêm nay Hoàng thượng mở tiệc trong cung cho Hứa vương đón gió tẩy trần, đặc biệt mời Liên Tinh quận chúa cùng quận chúa người đến dự tiệc.”
“Các chủ cứ việc lấy đi, tại hạ còn có việc xin cáo lui trước.” Hứa Hạo Nhiên nói xong cũng không quay đầu nhìn lại.



Trong mắt hắn ngay cả Tam Khỏa Thanh Tâm Quả cũng đưa cho các chủ kia, huống chi là một nô tài. Hắn bây giờ nên chạy nhanh ra khỏi đây, nếu hắn còn đứng đó thêm chút nữa chắc chắn sẽ nổi điên a.



Nhìn bóng dáng xa dần của thế tử, Tần Ngũ cảm thấy nỗi sợ hãi không ngừng lan ra. Hắn nơm nớp lo sợ ngẩng đầu lên, vừa vặn nhìn thấy các chủ áo trắng từng bước một đi tới, từng bước một đến gần hắn. Mặt nạ bạch ngọc tinh xảo, trong trẻo nhưng lạnh lùng tao nhã.



Vân Mộng Vũ lúc này mang ánh mắt trầm như nước, hờ hững đến gần tên cầm thú kia, lúc khoảng cách chỉ còn năm bước, đột nhiên ngừng lại.



Tần Ngũ sợ đến mức nhanh chóng cầu xin tha thứ: “Các chủ đại nhân, ngươi đại nhân đại lượng tha cho ta đi. Các chủ…….”



Nhưng hắn còn chưa nói xong, đột nhiên cảm giác toàn thân đau nhức vô cùng, ngay sau đó người đã ngã nhào xuống đất. Hắn kinh hãi nhìn bốn lỗ máu trên người, hai tay hai chân của hắn đã bị cắt bỏ. Hắn căn bản không có cảm giác được các chủ kia ra tay như thế nào, tốc độ thật sự đáng sợ a.



Hắn nhìn thân ảnh thanh diễm dưới ánh trăng, bây giờ lại mang vẻ ma mị làm người ta sợ hãi. Theo bản năng, Tần Ngũ lết về sau. Trong lòng hắn chỉ có một ý niệm trong đầu, hắn muốn rời xa nơi này.



Nhưng Vân Mộng Vũ sao lại cho hắn như mong muốn được, Vân Mộng Vũ từng bước đi đến trước mặt hắn, nhấc chân lên giẫm lên tay hắn, nghiền thật mạnh.



Nhất thời xương cốt vỡ vụn, trên ngã tư đường im lặng dị thường.



Tần Ngũ còn chưa có phản ứng, lại bị một trận đau nhức ập đến. Tần Ngũ bây giờ thật sự muốn chết cũng không chết được, chỉ có thể trơ mắt nhìn nam tử áo trắng dùng hai chân giẫm lên hắn.



Vân Mộng Vũ không chỉ báo thù cho Lục Bình mà còn muốn báo thù cho hàng trăm nữ tử bị hắn hãm hại.



Vân Mộng Vũ nhấc chân lên, đột nhiên xoay người, nhìn đám người áo xám ra lệnh: “Đem thứ cầm thú này đi lấy cung (khẩu cung) cho ta, xong việc đuổi về Hứa vương phủ. Cũng nói cho thế tử biết, đêm nay nô tài này làm việc thay ta rất vất vả, bản các chủ cũng rất vừa lòng, hy vọng thế tử có thể khen ngợi.”



Vân Mộng Vũ dứt lời, Tần Ngũ ngất xỉu đã được thuộc hạ của Thiên Binh các mang đi.



Nàng cũng không phải là người lương thiện, buông tha tên cầm thú này. Mà là cái loại người bẩn thỉu này, nàng không muốn đụng đến. Hơn nữa nàng cho người đuổi hắn về Hứa vương phủ, lại nói những lời lúc nãy. Thế tử kia vừa nhìn liền biết là người lòng dạ hẹp hòi, tâm ngoan thủ lạt. Hắn vừa thấy Tần Ngũ tất nhiên sẽ nhớ lại sự nhục nhã đêm nay, như vậy chắc chắn sẽ trút toàn bộ oán giận lên người của Tần Ngũ. Thủ đoạn của Hứa Hạo Nhiên so với nàng ngoan độc hơn gấp trăm lần, như vậy thì việc gì nàng phải động tay vào?



Giải quyết thống lĩnh cầm thú kia, sự hờn dỗi trong lòng Vân Mộng Vũ mới được tiêu tan, nàng mang tâm tình vui vẻ chậm rãi trở về Tâm Mộng cư, lúc chuẩn bị về phòng, phát hiện đèn trong phòng tỷ tỷ còn sáng, trong lòng nghi ngờ nên đi lên gõ cửa.



“Tỷ tỷ, ta là Vũ nhi, ta có thể vào không?”



Vân Mộng Vũ dứt lời, nghe được thanh âm bước chân, cửa nhanh chóng được mở ra.



Nàng nhìn tỷ tỷ, thấy tỷ tỷ mang bộ dáng có rất nhiều tâm sự.



Nàng theo tỷ tỷ ngồi xuống bàn, A Mi nhìn muội muội muốn nói gì đó nhưng lại thôi.



Vân Mộng Vũ thấy tỷ tỷ như thế, trong lòng biết tỷ tỷ chắc chắn có việc muốn nói, liền ôn nhu nói: “Tỷ tỷ, ngươi có chuyện gì cứ nói đi.”



Nghe muội muội nói xong, A Mi nhìn muội muội thật lâu, sau đó cúi đầu, rầu rĩ nói: “Vũ nhi, tỷ tỷ phải đi.”



“Cái gì?” Vân Mộng Vũ bị lời này làm cho cả kinh.



Tỷ tỷ phải đi, trong một lúc, nàng khó có thể chấp nhận, dù sao nàng cũng mới vừa gặp được tỷ tỷ. Tỷ tỷ lại nhân lúc nàng không còn ai thân thích mà rời đi.