Thiên Tài Khí Phi

Chương 91 : Sát khí ẩn hiện

Ngày đăng: 09:23 19/04/20


Edit: Sunny Út



Beta: Sally



Xe ngựa đi tới chân núi chùa Hàn Sơn, Hồng Mai xuống xe ngựa trước, sau đó xoay người giúp Vân Mộng Vũ bước xuống.



Vân Mộng Vũ xuống xe ngựa liền bị cảnh tượng trước mắt hấp dẫn.



Trước mắt có khoảng mấy trăm bậc thang không ngừng uốn lượn lên tới chùa Hàn Sơn. Đứng ở dưới nhìn về phía trước, cảm thấy chùa Hàn Sơn trôi

lững lờ giữa biển mây. Nhìn cầu thang cao cao kia, trong lòng dâng lên

sự nhiệt tình. Muốn chinh phục nó.



Vân Mộng Vũ hít sâu một hơi, bắt đầu đi trước, còn ngắm hoa cỏ ven

đường. Tự nhiên tiếp xúc thân mật như vậy, nàng cảm thấy trong lòng có

cảm giác không nói nên lời.



Lên tới đỉnh núi, Vân Mộng Vũ đứng trên đỉnh nhìn xuống phía dưới. Cảm

thấy mọi sự phiền não trong lòng đều tan biến, nhất thời cảm thấy thể

xác và tinh thần thoải mái.



Đứng một hồi, liền nhìn thấy Xuân cô nương bên cạnh Hứa Du Nhiên ra

nghênh đón. Vân Mộng Vũ và Hồng Mai vui vẻ đi theo nàng vào viện của Hứa Du Nhiên.



Chùa Hàn Sơn độc đáo ở chỗ không phải ai cũng có thể đến. Chùa Hàn Sơn

này do một người nước khác xây nên, người này làm việc rất khác với

thường dân. Hắn xây chùa này không phải để thờ cúng hay dâng hương gì

cả, chỉ là hắn muốn xây vậy thôi. Cho nên người có thể đến đây thân phận cũng khá đặc biệt. Nơi này chỉ có vài hòa thượng, có người đến, bọn họ

cũng không tiếp đãi, bọn họ chỉ để ý tu hành.



Lúc trước đến quy định của chùa Hàn Sơn, Vân Mộng Vũ còn khen ngợi một

phen. Hòa thượng ở chùa Hàn Sơn, đó mới là dứt duyên trần, quy y cửa

phật.



Không giống một số người

hiện đại, làm hòa thượng không phải chỉ vì muốn xuất gia, mà là có âm

mưu trong đó. Có nơi, thậm chí còn có chuyện hòa thượng lấy tiền lương.


Hắn đến Yến kinh vài tháng nay, theo năng lực của hắn, không có khả năng không biết điểm đặc biệt của Vân Mộng Vũ.



Như vậy hắn có cảm giác sao?



Tiếng đàn duyên dáng như vậy, ngay cả nàng cũng cảm thấy rung động.



Nhìn thân ảnh đang lâm vào thế giới riêng của mình kia, chỉ cảm thấy rất hài hòa và đẹp đẽ, nhưng lại làm ánh mắt của nàng đau đớn.



Từ nhỏ nàng lớn lên ở Bồng Lai đảo, cảnh vật ở Bồng Lai đảo rất xinh

đẹp. Mỗi một chỗ cũng thanh tịnh như chùa Hàn Sơn này. Được lớn lên tại

đây, tâm tình tu dưỡng tất nhiên là không giống bình thường. Mà tâm tình đối với một người đánh đàn là cực kỳ quan trọng. Mà nàng lại tìm ra

được tâm huyết hòa hợp với thiên nhiên. Từ nhỏ đã cảm thụ được hơi thở

tươi mát, bồi dưỡng ra khí chất độc nhất vô nhị của nàng. Bởi vậy tiếng

đàn của nàng luôn có thể xâm nhập lòng người, nàng tự nhận mình cầm nghệ phi phàm, thiên hạ chỉ có Cầm Ca mới có thể so sánh với nàng. Nhưng hôm nay nàng lại không thể tin vào mắt mình.



Nhìn Vân Mộng Vũ đánh đàn, quanh thân nàng ấy toát ra một hơi thở yên

tĩnh. Loại khí chất này nàng vẫn luôn luôn mong muốn có được, nhưng hôm

nay nàng mới thấy được có người như thế.



Nàng vốn định cho nàng ta một sự giáo huấn, làm tan đi nhuệ khí của nàng ta. Nhưng hôm nay nàng cũng muốn giết nàng ta, nhưng nghĩ lại, nếu hôm

nay giết nàng, phỏng chừng sẽ khó ăn nói. Thần sắc tàn nhẫn trong mắt

lóe lên, trong lòng đã có quyết định.



Ám quang trong mắt chợt lóe, lặng lẽ nhìn về các nơi trong không khí.

Các nơi lập tức có sát khí ẩn hiện, chỉ đợi ra lệnh, thì có thể hành

động.



Vân Mộng Vũ đang đánh đàn, trong mắt đột nhiên hiện lên một tia nguy hiểm.



Thầm nghĩ trong lòng, Hứa Du Nhiên quả nhiên không phải là người dễ bắt

nạt, nàng quyết định động thủ. Nàng vốn nghĩ rằng cho dù nàng ta muốn

động thủ, nhưng vẫn bận tâm về đặc thù của chùa Hàn Sơn. Nhưng thật

không ngờ, nàng cứ vậy mà động thủ.