Thiên Tài Khí Phi

Chương 92 : Tình thế nghịch chuyển

Ngày đăng: 09:23 19/04/20


Edit: Sunny Út



Beta: Sally



Từ sau khi tu luyện tâm

pháp mà Xuất Trần đưa cho, nàng thấy hơi thở của bản thân mình cũng từ

từ có tiến bộ. Nàng một bên lưu ý tình huống xung quanh mình, một bên

tiếp tục làm bộ đánh đàn như không biết mọi chuyện.



Hứa Du Nhiên nhìn nàng đánh đàn khi yên tĩnh, mang dung mạo thanh nhã

tuyệt sắc, trong lòng có một cỗ bất an không hiểu càng lúc càng lớn.

Nàng tuyệt đối không cho phép người khác xuất sắc hơn nàng, nhất là lúc

này Hiên ca ca đang ở trong Yến kinh này.



Trong mắt hiện lên tia ngoan độc, Hứa Du Nhiên khẽ động ngón tay, làm ra một thế rất kỳ lạ. Nhất thời lá cây xung quanh đều rung động, trong

viện có nhiều nơi hiện ra sát khí. Nháy mắt, sáu người bịt mặt xuất hiện từ trên cây hoặc là bụi cỏ.



Cùng lúc đó, Hứa Du Nhiên nhanh chóng thay đổi sắc mặt, đó là khuôn mặt

mang theo vẻ lo lắng. Lại có biểu tình như đang sợ hãi, không dám đến

gần.



Những Hắc y nhân này trên tay cầm binh khí, mũi kiếm đưa về phía Vân

Mộng Vũ. Bọn họ nhắm vào Vân Mộng Vũ từ sáu hướng khác nhau, bày ra một

trận thế khép kín.



Vân Mộng Vũ nhìn thế công của những người này, nhưng vẫn không dừng đánh đàn. Chỉ là ngón tay có tần suất nhanh hơn, làn điệu bị cuốn theo, lại

mang theo hương vị tiêu điều xơ xác. Ánh mắt tàn khốc của Vân Mộng Vũ

bắt đầu khởi động, trong lòng muốn động sát khí với những người muốn

giết nàng. Ánh mắt nàng nhìn về phía Hứa Du Nhiên đứng ở xa, chỉ thấy

lúc này Hứa Du Nhiên mang bộ dáng bị kinh hãi, ngơ ngác đứng tại chỗ,

mang ánh mắt hoảng sợ nhìn bên này.



Nhìn một màn như vậy, trong lòng nàng cười nhạo, Hứa Du Nhiên này quả

thật diễn trò rất hay, đến nay nàng vẫn chưa nhìn ra được một chút sơ hở nào của Hứa Du Nhiên. Nàng chỉ dựa vào trực giác của nữ nhân và chuyện

đã xảy ra để phán đoán Hứa Du Nhiên là người nàng cần đề phòng. Nàng

nhanh chóng dời ánh mắt khỏi người Hứa Du Nhiên, một lần nữa nhìn Hắc y

nhân đang đánh tới.



Nàng cẩn thận tính toán

vị trí và góc độ xuất kiếm của bọn họ, tay càng đánh đàn nhanh hơn. Ánh

mắt lạnh như băng, trong lòng mang vẻ lo lắng. Sáu Hắc y nhân không

ngừng tới gần nàng, ngay thời khắc nguy hiểm này, lại truyền đến thanh

âm lo lắng của Hứa Du Nhiên.



“Mộng Vũ cẩn thận, ta đến giúp ngươi.” Hứa Du Nhiên nói xong, liền nghe được thanh âm của nhuyễn kiếm cắt qua trong không khí.



Nghe thanh âm này, thần sắc trong mắt Vân Mộng Vũ càng thêm cẩn thận.



Mà đồng thời, nhìn tình huống này Hồng Mai muốn xông lên bằng tay không. Vân Mộng Vũ thoáng nhìn ra ý định của Hồng Mai, động tác trên tay vẫn

chưa ngừng, nhưng ánh mắt lại nhanh chóng quét đến chỗ của Hồng Mai,

trong mắt tràn ngập sự tự tin cùng với lời nhắn bảo Hồng Mai cứ yên tâm.



Hồng Mai thấy được ánh mắt của tiểu thư, tuy rằng nàng vẫn rất lo lắng,

nhưng bây giờ nàng cũng không dám xông lên. Không phải là nàng sợ chết,

mà là sợ sẽ liên lụy đến tiểu thư hoặc là quấy rầy kế hoạch. Cho nên,

nàng tìm một góc đứng, ánh mắt gắt gao nhìn về phía tiểu thư, sợ tiểu

thư gặp chuyện không may.



Mà bên kia, Vân Mộng Vũ lại di chuyển ánh mắt, kiếm của sáu hắc y nhân

bịt mặt đã đến trước mặt, mục tiêu của bọn họ, mũi kiếm đều chỉ về phía

đôi tay đang đánh đàn kia. Tuy rằng nàng đã tính toán ra hướng của mũi

kiếm sẽ đâm tới, nhưng đến khi diễn ra, trong lòng nàng vẫn nhịn không

được lo lắng. Bọn họ muốn chặt đôi tay của nàng, không phải là muốn mạng của nàng, mà là muốn hai tay.



Đây là vì sao vậy?



Nếu đây là mưu kế của Hứa Du Nhiên, như vậy ý nàng muốn như thế nào?



Chẳng lẽ là bởi vì kỹ

thuật đánh đàn của nàng, nhưng rõ ràng vụ ám sát này đã được an bài từ

trước. Tóm lại là muốn phá hủy nàng.



Không cho nàng nghĩ nhiều, hắc y nhân bịt mặt đã đưa kiếm đến tay nàng.

Nàng đột nhiên liếc mắt nhìn Hắc y nhân một cái, trong mắt là tia lạnh

lùng. Hắc y nhân bị cái liếc mắt này của nàng làm cho ngây người, nhưng

ngay sau đó bọn họ lại hoảng sợ. Vân Mộng Vũ nhấn mạnh ngón tay xuống

cây đàn, tiếng đàn ngưng lại, dây đàn đứt, dây đàn bắn về phía sáu Hắc y nhân kia, làm cho cả sáu người kia đều bị thương. Thừa dịp có cơ hội,

lúc Hắc y nhân này trở tay không kịp, cổ tay Vân Mộng Vũ khẽ động, đoạt

được một cây kiếm trong tay Hắc y nhân.



Sau khi đoạt được kiếm, cả người nàng lập tức lui về sau, làm thành biên độ lạ. Đầu nàng lúc này hướng xuống đất, cầm kiếm chỉ về phía của ba

hắc y nhân. Sau đó ở lấy kiếm chống đỡ, nhào lộn một vòng, nhân cơ hội

này nàng lấy chân công kích các hướng. Sau khi công kích, cả người nàng

lộn một vòng trên không trung, sau đó thuận thế rồi lăn một vòng dưới

đất, liền thoát khỏi phạm vi công kích.



Lúc này Vân Mộng Vũ lập đứng thẳng người, cầm kiếm mang ánh mắt lạnh lẽo nhìn đám Hắc y nhân. Cứ như vậy, giờ phút này hình thành cục diện giằng co.



Đột nhiên có một Hắc y

nhân ngã xuống, những Hắc y nhân khác kinh hãi, nhìn qua bên cạnh, lại

nhìn thấy Hứa Du Nhiên rút kiếm ra.



Thấy như vậy, Vân Mộng Vũ vẫn không thả lỏng phòng bị với Hứa Du Nhiên.



Trong lòng Vân Mộng Vũ

vẫn luôn hoài nghi nàng ta, đây chỉ là diễn trò mà thôi. Có lẽ Hứa Du

Nhiên muốn giết một Hắc y nhân để áp chế sự cảnh giác của nàng, sau đó

thừa dịp nàng lơi lỏng thì lại cho nàng một kích trí mạng. Chuyện này

cũng không phải là không có khả năng.



Trong lòng nghĩ như vậy, nhưng cũng không xác định là như thế, hơn nữa

đây chỉ là dự đoán, không có chứng cớ. Nên Vân Mộng Vũ nhìn Hứa Du


Sở Hiên dứt lời, không đợi nàng phản ứng, nhanh chóng rời khỏi.



Nhìn căn phòng chỉ có một mình nàng, trong mắt Hứa Du Nhiên hiện lên vẻ cô đơn.



Thì thào nói: “Hiên ca ca, khi nào thì mới có thể biết tâm tình của ta, mới có thể ở cùng một chỗ với ta?”



Sở Hiên đi rồi, nhưng không về Hiên vương phủ, hắn đứng trên một nóc nhà cao cao trong thành, nhìn về phía phủ quận chúa. Trong lòng có chút bối rối, nàng hôm nay có bị thương hay không? Nàng bây giờ bị Du Nhiên theo dõi, về sau chắc chắn sẽ gặp rất nhiều phiền toái.



Sở Hiên đứng thật lâu tại kia, trong miệng vang lên tiếng thở lại, mới xoay người rời khỏi nơi này.



Mà lúc này Vân Mộng Vũ cũng trằn trọc trong phòng mình, vẫn ngủ không được.



Chuyện hôm nay ngoài dự đoán của nàng, làm cho nàng trở tay không kịp.

Lý trí thì bảo nàng không nên tin tưởng Hứa Du Nhiên, nhưng bây giờ nàng lại không có chút hoài nghi với Hứa Du Nhiên. Quên đi, nghĩ nhiều như

vậy làm gì? Có lẽ là do nàng nghĩ nhiều. Dù sao thuyền đến đầu cầu tự

nhiên thẳng, sau này hẳn nghĩ cách đối phó, bây giờ nghĩ nhiều cũng vô

dụng. Vẫn nên an tâm ngủ, sáng sớm mai còn phải đi tìm Tây quốc Hạo

vương Tây Lâm Hạo chữa tay cho Du Nhiên.



Hôm nay nàng từ Hứa vương phủ trở về, cho người đi thăm dò danh y. Kết

quả người có y thuật tốt nhất thiên hạ là chủ nhân vô danh của Thần Y

cốc, nhưng nhiều năm nay hắn không ra khỏi cốc. Mà người ngoài cũng bị

cấm vào cốc. Bởi vậy muốn nhờ hắn xem bệnh là chuyện rất khó khăn. Nhưng đệ tử Tây Lâm Hạo của hắn thì khác, nghe đồn y thuật của hắn đã giỏi

hơn thầy. Hơn nữa Tây Lâm Hạo là người ôn hòa, hay giúp đỡ người khác,

thường xuyên đi lại trong thiên hạ, là người có tình có nghĩa, luôn giúp người nghèo chữa bệnh. Cho nên, nàng cảm thấy ngày mai nhờ hắn đến chữa tay cho Du Nhiên, hắn tất nhiên sẽ đến. Nàng tin tưởng, chỉ cần Tây Lâm Hạo ra tay, tay của Du Nhiên có thể sẽ hồi phục lại.



Nên nàng nhẹ nhàng nhắm hai mắt lại, chậm rãi đi vào giấc ngủ.



Sáng hôm sau, trời còn tờ mờ sáng, Vân Mộng Vũ và Hồng Mai đi đến trước

cửa quán của Hạo quốc. Nhưng khi nàng nhìn thấy cảnh tượng trước mắt,

không thể không kinh hô một tiếng, đây giống như là cảnh xếp hàng mua vé tàu Tết ở nhà ga thời hiện đại.



Nhìn hàng ngũ từ cửa đến hết hàng, nhưng nàng vẫn không thấy điểm cuối, người đông như kiến.



Đây cũng quá khoa trương đi. Nàng đã đếm sớm như thế, cũng đã có nhiều

người như thế này a. Nàng nhìn hàng ngũ như vậy, thật sự là không có

dũng khí xếp hàng, chắc đến sang năm cũng chưa tới lượt nàng a.



Lúc nàng đang âm thầm buồn bực, thanh âm nghi hoặc của Hồng Mai vang lên bên tai.



“Tiểu thư, sao ngươi không trực tiếp cầm lệnh bài của quận chúa đi

vào gặp Hạo vương? Như vậy chẳng phải là bớt được thời gian, chứ nếu xếp hàng, cũng không biết sẽ xếp đến năm nào tháng nào nữa?”



Nghe nói như thế, Vân Mộng Vũ bật cười một chút, nhẹ giọng nói với Hồng Mai: “Hôm qua ngươi cũng thấy được tư liệu của Hạo vương, trên tư liệu nói Hạo

vương không thích quyền thế phú quý, chỉ thích cuộc sống tiêu diêu tự

tại. Hơn nữa hắn cực kỳ hiệp nghĩa. Ta nghĩ hắn không thích người khác

lợi dụng thân phận để ép buộc hắn. Hắn tính tình tiêu sái, không câu nệ

tiểu tiết. Cho nên chúng ta chỉ có thể ở chỗ này chờ, tối hôm nay sẽ

chờ, chắc là có thể đợi được cho đến khi…….”



Nghe được tiểu thư nói, Hồng Mai cảm thấy có đạo lý, nhưng nghe câu cuối cùng, Hồng Mai cũng nhịn không được run rẩy khóe miệng. Buổi tối chờ,

Hạo vương quả nhiên là thần y nổi tiếng của thiên hạ a, lại có thể làm

cho người ta cam tâm tình nguyện làm như thế.



Vân Mộng Vũ dứt lời, muốn rời khỏi đây, về nhà ngủ một giấc, như vậy

buổi tối mới có sức để xếp hàng. Nhưng nàng vừa cất bước, chợt nghe thấy âm thanh mở cửa của y quán. Nàng lập tức dừng lại, quay đầu nhìn.



Một nam tử mặc y phục hộ vệ đi ra, hắn vừa đi ra, đầu tiên là nhìn đội

ngũ xếp hàng trước mắt. Sau đó ra lệnh cho mọi người im lặng.



Nhìn thấy mọi người đều im lặng, trên mặt hộ vệ kia lộ ra thần sắc kiêu ngạo, lập tức lớn tiếng nói: “Các ngươi không cần chờ, Hạo vương nói sẽ không đến đây trong vài ngày nữa. Nhưng các ngươi cũng đừng sốt ruột, Hạo vương nói, các ngươi viết rõ

bệnh của người nhà lên mảnh giấy rồi bỏ vào trong hộp kia. Hắn có thời

gian sẽ đến từng nhà trị bệnh, bây giờ các ngươi có thể bắt đầu.”



Hộ vệ kia vừa nói xong, mọi người lập tức huyên náo lên, nhiều người nhanh chóng tìm giấy bút.



Vân Mộng Vũ nghe xong, trong lòng nghĩ nghĩ, lấy lệnh bài của quận chúa giao cho Hồng Mai. Sau đó nhẹ giọng nói: “Hồng Mai, ngươi cầm lệnh bài này đến hỏi hộ vệ kia, xem thử Hạo vương bận việc gì, khi nào về?”



Hồng Mai nghe xong, nhận lệnh bài, bước đến bên cạnh hộ vệ kia hỏi.



Vân Mộng Vũ nhìn chằm chằm động tĩnh của Hồng Mai, thấy hộ vệ kia ngay

từ đầu thấy Hồng Mai đi lên, sắc mặt lập tức không hờn giận, muốn đẩy

Hồng Mai ra. Nhưng khi Hồng Mai đưa ra lệnh bài của quận chúa, sắc mặt

lập tức chuyển biến một trăm tám mươi độ, nhiệt tình nói chuyện với Hồng Mai.



Nhìn biến hóa của hộ vệ, trong lòng nàng lạnh lùng, hộ vệ này đúng là tiểu nhân, chỉ biết dựa hơi của Hạo vương.



Hồng Mai nhanh chóng trở lại, thuật lại lời nói của hộ vệ kia.



Thì ra hôm qua Hạo vương chỉ ở trong quán vào ban ngày, lúc chạng vạng thì đã đi, nói chờ đến Quỳnh Hoa yến mới trở về.



Nhìn tình huống này, nàng cũng không có cách thay đổi. Vì thế nàng cũng

viết chứng bệnh của Du Nhiên nộp lên. Nếu có cơ hội gặp Hạo vương ở

Quỳnh Hoa yến, nàng sẽ trực tiếp nói với hắn về chuyện tay của Du Nhiên. Nếu không có cơ hội, vậy chỉ có thể gửi hy vọng lên tờ giấy này.



Sau khi làm mọi việc, nàng cho Hồng Mai về quận chúa phủ trước, mà một mình nàng lại đến Hứa vương phủ thăm Du Nhiên.



Nàng không cho Hồng Mai đi theo, là vì chuyện của Lục Bình ngày ấy. Hứa

Hạo Nhiên khẳng định là nhận ra Lục Bình, mà Hồng Mai và Lục Bình lại

giống nhau, vì vậy để phòng ngừa, nàng đi một mình. Nàng muốn vào Hứa

vương phủ thăm Du Nhiên, tận lực cúi mình, không nên gây sự, để Du Nhiên khó xử.



Nhưng mỗi lần đi nàng đều rất buồn bực, Hứa Hạo Nhiên lúc nào cũng ở đó, hơn nữa lại dùng ánh mắt ái muội nhìn nàng. Nàng bị nhìn đến mức không

được tự nhiên, thầm nghĩ nhanh chóng rời đi. Nhưng là ngại Du Nhiên ở

đây, nàng không tiện mở miệng nói, nên chỉ có thể chấp nhận bị ánh mắt

của Hứa Hạo Nhiên quấy rầy.



(Sally: tác giả khắc họa

nhân vậy Du Nhiên này cũng quá biến thái, mọi người có thấy giống ta

không? Vì người ta đánh đàn hơn mình nên muốn chặt tay người ta, đúng là biến thái a)