Thiên Thần - Barbara Taylor Bradford
Chương 34 :
Ngày đăng: 20:37 21/04/20
Rosie cảm thấy Johnny đã chiếm hữu được đời nàng. Nàng cũng bằng lòng để cho anh chiếm hữu. Nàng thỏa thuận với anh.
Kể từ buổi ăn tối ở nhà hàng Voltaire vào hôm thứ ba, anh luôn luôn ở bên cạnh nàng. Sau khi dẫn anh đi thăm Malmaison vào chiều thứ tư, anh yêu cầu nàng hướng dẫn anh đi xem những nơi anh chưa biết ở Paris, nhũng nơi mà trong những lần đến trước đây anh chưa biết. Những lần đến trước đây đều là những buổi trình diễn âm nhạc, cho nên anh không có thì giờ du ngoạn.
Rosie tìm những nơi mà nàng nghĩ là anh sẽ vui thích. Hai người đi chơi với nhau mấy ngày liền, loanh quanh khắp thành phố nàng ưa thích nhất, nàng thuộc lòng những nơi có cảnh đẹp của thành phố, cùng anh ăn trưa ở vài quán ăn nhỏ lịch sự, ăn tối ở những nhà hàng 5 sao như nhà hàng ăn uống Taillevent và Tour d’Argent. Họ vui cười trò chuyện vui sướng. Giữa hai người nẩy nở một tình bạn tươi thắm.
Nhưng đến bữa trưa vào hôm thứ năm thì bỗng đáng ngạc nhiên thấy thái độ của Johnny thay đổi khi hai người đối diện nhau ở nhà hàng Relais Plaza. Anh có vẻ lạnh lùng, xa cách, lơ đãng, thậm chí có vẻ buồn rầu, anh không nói gì với nàng hết.
- Có gì không ổn sao? - Nàng hỏi, lo lắng nhìn anh.
- Không có gì. - Anh đáp, giọng nho nhỏ.
Nàng nghiêng người tới gần anh hơn, rồi cũng bằng giọng nho nhỏ như anh vừa đáp, nàng nói:
- Johnny, em biết có chuyện không ổn. Nói cho em nghe đi nào.
Anh lắc đầu nhưng vẫn không nói gì.
- Em làm anh phật ý à?
- Dĩ nhiên là không. - Anh mỉm cười nhìn nàng, như có ý làm cho nàng yên tâm về điểm này.
- Johnny, trông anh có vẻ buồn.
Anh lặng lẽ quay mặt nhìn đi chỗ khác.
- Anh không ăn uống gì hết - nàng nói tiếp, cố làm cho anh hết buồn, ép anh phải nói chuyện gì đã làm cho anh buồn.
- Anh không đói, Rosie à.
Nàng nhìn xuống đĩa trứng trộn sữa, món mà nàng mới đặt nĩa vào chứ chưa ăn. Nàng lẩm bẩm:
- Em cũng không thấy đói.
Johnny nhìn vào đĩa của nàng, anh thấy nàng cũng không muốn ăn uống gì nhiều. Anh nhìn nàng một hồi lâu, mắt dán chặt vào mặt nàng và bỗng anh nhận thấy mặt nàng trở nên xanh xao một cách khác thường.
Anh để tay lên bàn tay nàng trên bàn, nắm chặt bàn tay nàng, thật chặt đến nỗi những khớp ngón tay của anh trắng bệch ra. Anh từ từ gật đầu như có điều gì hiện ra trong óc anh. Anh nói:
- Chúng ta lên phòng anh. Uống cà phê nhé?
- Vâng. - Nàng nhìn lại anh, đưa tay nắm mạnh tay anh.
° ° °
Nàng mỉm cười.
- Em muốn chúng ta cùng nhau như thế này. Nhưng em hơi sợ.
- Tại sao? - Anh hỏi, giọng bối rối. - Tại sao em sợ?
- Có lẽ em dùng từ sai rồi. Phải nói là căng thẳng thì đúng hơn.
Anh cau mày nhưng không nói gì.
Nàng thì thào nho nhỏ:
- Cuộc hôn nhân của em gặp bế tắc cách đây đã 5 năm. Thực ra thì lâu hơn thế một thời gian. Thế nhưng, em không... anh biết không, kể từ lúc ấy em không hề ngủ với ai. Em nghĩ chắc vì thế mà em căng thẳng.
Johnny thấy sung sướng khi biết ngoài chồng nàng ra, nàng không hề có người đàn ông nào, và nàng đã chọn anh. Anh là người đầu tiên ngủ với nàng trong vòng 5 năm nay. Xem như nàng còn trinh và vì thế anh vừa sung sướng vừa lo sợ. Anh hỏi:
- Em có thất vọng về anh không?
- Johnny, sao anh hỏi ngốc thế, dĩ nhiên là em không thất vọng về anh. Em chỉ nói với anh là em căng thẳng thôi. Em muốn nói vì em sống độc thân một thời gian quá lâu rồi.
Mắt anh ánh lên vẻ tinh nghịch, anh cười nói:
- Làm tình giống đi xe đạp thôi, làm sao em quên được.
Rosie cười.
- Chắc anh nói đúng, Johnny. Nhưng mẹ em cũng thường nói: có làm mới thạo.
- Nếu em đi câu với anh, cưng à, anh tin chắc em sẽ thạo ngay mà không cần phải thực hành trước.
Anh nghiêng người sát gần nàng, hôn lên môi nàng rồi quì dậy, cúi xuống vuốt nhẹ lên cơ thể nàng. Mắt anh trìu mến nhìn nàng, vẻ mặt say đắm. Anh đã bị nàng làm cho mê mẩn.
- Anh kích thích em nhiều quá, Rosie nói nhỏ.
- Anh muốn vậy, anh muốn chiếm hữu em. Rosie à. Ôi lạy Chúa, em không biết được em đã kích thích anh như thế nào đâu, em không biết em đã làm cho anh si mê em như thế nào đâu.
Rosie nằm một chốc rồi ngồi dậy, quàng hai cánh tay quanh tấm thân rắn chắc của anh. Nàng nói:
- Gọi bánh xăng- uých đi anh. Em đói meo đây rồi.
- Được rồi, anh gọi đây. Chắc em thừa biết sau khi chúng ta ăn xong, là anh lại mang em vào giường ngay đấy.