Thiên Thần - Barbara Taylor Bradford

Chương 36 :

Ngày đăng: 20:37 21/04/20


Một giờ sau, Rosie đứng nghiêm trước mặt Nell ở giữa phòng ngủ, nàng hỏi:



- Sao, mình ngó được không?



- Tuyệt, Nell đáp. Lịch sự, đứng đắn, và rất lộng lẫy Rosie à. Rất hợp ý Johnny. Chúng ta không được quên - cậu là bà xã của anh ấy đấy.



Rosie ngước nhìn bạn, nàng phá ra cười.



- Bà xã của anh ấy. Gọi gì mà nghe chối tai thế.



- Chính anh ấy gọi thế đấy. Anh ấy nói: Bà xã Rosie của tôi, gặp ai ảnh cũng nói thế. Anh ấy rất tự hào có cậu trong cuộc đời của ảnh. - Nell nhìn nàng đăm đăm, mày nhíu lại. - Gọi thế làm cậu bực mình à?



Rosie lắc đầu.



- Không, không hẳn, nhưng nghe có vẻ khôi hài, thế thôi.



- Ừ, mà Johnny là thế đấy. Anh ấy bình dị lắm.



- Mình không nghĩ như cậu. Cậu biết mình thường lo lắng cho Johnny. Thực đấy, mình thương yêu anh ấy theo cách riêng của mình. Anh ấy tốt, thành thật trong cuộc sống và trong công việc. Nell bước lui một bước. Cô nhìn Rosie, mắt chăm chú, đầu nghiêng về một bên.



- Quay người lại, - Nell nói - để mình xem sau lưng.



- Dạ, thưa bà - Rosie đáp, nàng chào rất điệu, quay người từ từ cho bạn xem. Bộ áo quần nàng đang mặc gồm chiếc quần may sát người và cái áo sơ mi kiểu nghệ sĩ có tay áo dài, cổ áo khoét rộng bằng lụa trang hoàng những hình tam giác màu đỏ tươi, màu cam, màu tía, màu vàng và màu đen. Mặc ra ngoài bộ áo quần này là một chiếc áo khoác không có tay, không có nút cài ở phía trước, dài đến tận mắt cá.



- Trông cậu đẹp tuyệt vời - Nell nói và gật đầu hài lòng. - Nhưng chiếc nhẫn đâu rồi?



Rosie quay phắt người lui:



- Cậu biết về chiếc nhẫn à?



- Dĩ nhiên là biết. Cậu nghĩ anh ấy lôi ai cùng đến nhà hàng Cartier vào hôm thứ ba? Mình vừa từ New York đặt chân đến Luân Đôn đêm trước, hôm sau anh ấy lôi đi liền. Thật mệt lử cả người.



- Anh ấy mua chiếc nhẫn vào đêm thứ ba à?



- Ừ, khi mình đồng ý với anh ấy. Dĩ nhiên là mình đưa ý kiến mua chiếc nhẫn. Chiếc nhẫn kim cương 10 cara, màu trắng tuyền, hình ngôi sao. Rất tuyệt. Nào, Rosie, đâu rồi?



- Mình đã trả lại cho Johnny rồi. Và chắc cậu biết mình không nhận rồi mà. Johnny và mình mới quen biết nhau, chỉ có mấy hôm. Vả lại mình chưa ly dị sao lại đính hôn?



- Lý do ấy không vững.



- Này Nellie, ta phải biết điều chứ, ta lớn rồi. Chúng ta phải cư xử cho ra người lớn.



Nell cười, nhún vai.



- Cậu đeo vào tay phải cũng được. - Đừng ngốc như thế.



- Không ngốc đâu. Đấy là một cách công diễn mà, cậu nhớ chứ.



Rosie nhìn vào mặt Nell, nàng không biết cô nói đùa hay nói thật. Vẻ mặt của Nell không đoán ra được. Rosie nói nhỏ:



- Chắc cậu không nghĩ mình sẽ nhận chiếc nhẫn chứ?



- Thú thật là mình không nghĩ đến. Nhưng Johnny không chịu nghe, ảnh nhất quyết mua chiếc nhẫn cho được. Mình phải để cho ảnh muốn làm gì thì làm.



Nell bước đến giường, ngồi xuống và ngửa người trên hai cùi tay. Cô nằm như thế một hồi không nói năng gì, vẻ mặt trầm tư.



Rosie nhìn bạn rồi đi sang phòng trang điểm, nàng đeo vào ba chiếc vòng vàng nhỏ, và cặp hoa tai vàng có hình vòng tròn. Chấm vào người nước hoa Bijan rồi trở lại phòng ngủ đứng yên ở chân giường trước mặt Nell.



Nell nhìn nàng:



- Mình hài lòng khi thấy cậu kết đôi với Johnny. Anh ấy sống rất trong sạch, Rosie. Anh ấy rất dễ thương, phải không? Mình muốn hỏi cậu anh ấy lên giường với cậu tuyệt lắm, phải không?



- Anh ấy rất tuyệt.



- Ảnh không có hành động gì kỳ cục trong lúc làm tình chứ?
- Biết, mình biết thế.



Hai người im lặng, ngồi dựa người ra lưng ghế, thả hồn vào chốn suy tư riêng tây.



Bỗng đèn trong rạp mờ đi, ban nhạc trỗi lên và hàng trăm ngọn đèn đổ dồn về sân khấu; những ánh đèn ngũ sắc và đèn chiếu làm cho khung cảnh trong rạp mang một vẻ đặc biệt kỳ lạ.



Mười phút trôi qua.



Johnny bước ra sân khấu.



Rosie cảm thấy nền nhà của rạp hát như run lên khi hàng ngàn người vùng dậy, dặm chân, vỗ tay, reo hò, la hét gọi tên anh mãi không thôi. Khán giả điên cuồng hò hét vang cả rạp.



Rosie chưa bao giờ thấy có cảnh tượng như thế này.



Tự nhiên nàng cảm thấy run sợ, nàng nắm hai bàn tay lại với nhau, bồi hồi lo lắng. Chính đám đông gào thét hoan hô anh đã làm cho nàng sợ. Nếu lúc này họ gây hấn với anh vì lý do nào đó thì sẽ ra sao nhỉ? Họ có thể xé xác anh ra từng mảnh. Nàng lại run sợ và ngồi căng thẳng trên ghế.



Nell nhận thấy thái độ của nàng, cô lo lắng nhìn nàng.



- Rosie, có gì không ổn sao? Có chuyện gì thế?



- Mình sợ đám đông này, thấy họ la hét mà sợ. Nếu họ làm náo lên chắc họ đạp mình chết bẹp luôn.



- Mình hiểu tâm trạng của cậu. Vì thế mà chúng ta ngồi ở dãy ghế đầu. Chúng ta gần lối ra ở ngay sau sân khấu, cậu chớ lo. Và vì thế mà Butch đi theo canh chừng chúng ta. Trước khi buổi diễn chấm dứt khoảng 15 phút anh ấy sẽ dẫn chúng ta đi ra cửa ấy. Chúng ta sẽ ở ngoài chái rạp hát vào lúc buổi diễn chấm dứt.



Rosie gật đầu, mắt nhìn thẳng ra phía trước.



Johnny đang đứng ở giữa sân khấu.



Anh bước tới trước, vẫy tay chào khán giả. Rồi anh nhìn về phía nàng, hôn gió nàng và quay gót trở lại giữa sân khấu.



Anh đứng yên xây lưng về phía khán giả.



Cuối cùng khán giả ngồi xuống.



Tiếng ồn dịu đi.



Ban nhạc ngừng chơi.



Kenny Crossland bắt đầu đàn những nốt nhạc đầu tiên của bài My heart belongs to me (Người tôi yêu)



Johnny quay lại, đầu hạ thấp. Từ từ anh ngẩng đầu lên và bắt đầu hát.



Rosie ngồi yên nhìn anh, mê mẩn như khán giả mê mẩn.



Người anh mảnh mai giữa sân khấu rộng, trông yếu đuối mong manh một cách lạ lùng. Và trông hết sức gợi cảm. Bộ mã ngon lành, rực rỡ nhờ hóa trang, làm nàng hoa mắt, nàng nhận thấy khi lên sân khấu anh có sức thu hút mạnh biết bao, trông anh rất bình dị trong bộ đồ đen và áo sơ mi trắng. Nhờ thế mà anh làm cho mọi người chú ý đến; giọng anh lại tuyệt vời, anh làm cho khán giả phải ngây ngất. Họ yêu mến anh.



Johnny không quay người. Anh đứng một chỗ bất động. Anh chỉ cử động chân tay và không gồng mình. Thỉnh thoảng anh đung đưa hai chân để đánh nhịp theo tiếng nhạc nhưng hai bàn chân vẫn để yên, chốc chốc anh có trở người nhưng chỉ chút ít thôi. Có một lần anh đưa lên một bàn tay. Còn hầu hết thời gian anh đứng yên tại chỗ. Sự thu hút của anh là nhờ giọng hát ngọt ngào và ngoại hình của anh.



Khi hát xong bài thứ nhất, khán giả vỗ tay đinh tai nhức óc.



Johnny cúi đầu duyên dáng nhận lời hoan hô nhiệt liệt của khán giả, rồi anh đưa tay lên cho khán giả im lặng và hát sang bài tiếp. Sau khi hát thêm hai bài nữa có các ca sĩ khác hát đệm, anh nắm chắc micrô và đi ra tận mép trước sân khấu.



- Xin cám ơn - anh nói với khán giả khi hồi vỗ tay hoan hô đã lặng yên. - Đêm nay ở đây thật tuyệt vời. Anh dừng lại một lát. Anh bước nhanh theo mép sân khấu cho đến khi đến trước chỗ Nell và Rosie ngồi mới dừng lại.



Đưa mắt nhìn khán giả, anh nói nhỏ vào micrô - Tôi xin hát bài này tặng người yêu của tôi - anh nhìn nàng và hôn gió lần nữa.



Rosie cười, nhìn lên anh.



Khán giả reo hò một lát. Sau khi anh đưa tay lên và miệng bắt đầu ngân nga, khắp hí trường lại im phăng phắc. Anh đung đưa theo tiếng nhạc, đầu cúi xuống, miệng vẫn ngân nga theo tiếng nhạc, khi anh ngước mắt lên, anh chăm chú nhìn nàng. Anh cất cao giọng trong thanh hát bài Lost inside of you (Hòa nhập vào em).



Toàn bài dân ca, anh chỉ hát cho nàng, vì nàng.



Ngồi yên nhìn anh, nghe anh hát, Rosie không thể nào không ngưỡng mộ anh như nhà nghệ sĩ tài ba nhất. Và nàng còn biết rõ một điều nữa: Johnny quả hết sức chân thật với nàng, hết sức mong muốn chiếm hữu nàng, chiếm hữu nàng hoàn toàn vĩnh viễn. Tim nàng như thắt lại; nỗi lo sợ xâm chiếm lòng nàng. Nàng lo sợ vì anh đã bị nàng ám ảnh. Mà đối với Rosie, bất kỳ bị ám ảnh dưới hình thức nào cũng đều khủng khiếp.