Thiên Thần Chi Sủng

Chương 3 :

Ngày đăng: 17:30 19/04/20


“Ân ân…” Mặc Nhiên toàn thân trần trụi, tựa như một tiểu thú thấp kém quỳ sấp xuống, chống đỡ những va chạm liên tiếp phía sau. Phiền Lê nắm lấy thắt lưng của y, cuồng dã co rút, tinh khí thật lớn hung hăng hướng nơi sâu nhất trong cơ thể Mặc Nhiên mà đâm vào.



Mặc Nhiên thân thể là hoả nhiệt, nhưng trong ánh mắt của y tuyệt không có một tia tình cảm nào, linh hồn y tựa như đã thoát khỏi thân xác, hai mắt trống rỗng trông ra bóng đêm bên ngoài cửa sổ. Một bàn tay từ phía sau đưa lên, giữ chặt cằm y. Đôi môi phả ra nhiệt khí của Phiền Lê lần tới hôn ghì lấy Mặc Nhiên. Ánh mắt Mặc Nhiên không chớp dù chỉ một chút, chỉ im lặng cùng hắn hôn môi.



Phiền Lê say mê liếm lên môi Mặc Nhiên, va chạm nơi phần eo càng thêm mãnh liệt. Cuối cùng, hắn run rẩy vài cái, khẽ gầm lên phóng thích vào trong cơ thể Mặc Nhiên. Mặc Nhiên hừ nhẹ một tiếng, hậu huyệt nhanh chóng co rút, đưa tinh hoa của hắn một giọt cũng không dư hút hết vào.



“Hô…” Phiền Lê sảng khoái thở ra một tiếng, đem dục vọng ướt sũng rút ra. Hắn nắm lấy tinh khí đã gần như nhuyễn đi, cọ sát lên phần mông bóng mịn như cánh hoa của Mặc Nhiên, đem dịch thể còn lại đều cọ đến trên người y.



“Thoải mái không?” Bờ môi của hắn dán bên tai Mặc Nhiên hỏi.



Mặc Nhiên che kín gương mặt phiếm hồng sau cuộc hoan ái, nhưng ánh mắt của y vẫn như trước lạnh băng, đôi môi mỏng ngọt ngào khẽ nhếch lên thành một ý cười lạnh lùng, không chậm không nhanh trả lời:



“Thoải mái.”



Phiền Lê từ trong y phục mang theo lấy ra một chuỗi liên tử, ở giữa là một viên mỹ ngọc màu lam nhạt, tối thần kỳ chính là, ngọc thạch bên trong bao lấy một đóa bạch liên mỹ lệ đang nở rộ. Hắn đem thân mình Mặc Nhiên ôm qua, đưa chuỗi liên tử cho y xem.



“Đẹp không?” Hắn hỏi.



“Đẹp.” Mặc Nhiên cảm tình không thay đổi trả lời.



Phiền Lê đem liên tử đeo vào cổ y, viên lam ngọc nằm trên phần ngực trắng nõn của Mặc Nhiên, Phiền Lê nhẹ nhàng hôn lên đó.



“Ngươi thích không?”



“Thích.” Mặc Nhiên giống như rối gỗ trả lời hắn. Phiền Lê dù có trì độn cũng nghe ra lời y nói chỉ để có lệ, hắn cẩn thận dò xét biểu tình Mặc Nhiên, trên mặt y, hắn nhìn không ra một chút gì có thể gọi là ‘Khoái hoạt’. Biết rõ đối phương không có khả năng chấp nhận mình, thế nhưng Phiền Lê trong lòng vẫn dâng lên một cảm giác vô cùng hụt hẫng.



“Ngươi thực chán ghét ta?” Hắn trầm giọng hỏi.



Mặc Nhiên giả dối cười. “Ta thực thích ngài.”



“Ta muốn ngươi nói thật!” Phiền Lê cảm giác hắn căn bản là đang đùa bỡn chính mình, hắn tức giận giữ lấy một bên mặt của Mặc Nhiên.



“Ta thích ngài, phi thường phi thường thích ngài.” Mặc Nhiên mở to mắt nói dối, y còn cố ý dùng tới ngôn từ khoa trương, mặc cho ai nghe xong đều cảm thấy khinh thường.



Phiền Lê trong mắt trào lên nộ khí, trên người hắn tối khuyết thiếu chính là tính nhẫn nại cùng khoan dung, hắn nổi giận vung tay cho Mặc Nhiên một tát. Mặc Nhiên bị đánh từ trên giường té xuống, vuốt vuốt gương mặt sưng đau, chậm chạp đứng lên, không có rên rỉ lấy nửa tiếng. Phiền Lê thay đổi nhu tình lúc trước, thô bạo nắm lấy tóc y, bắt y đối diện với mình.



“Nói! Ngươi chán ghét ta hay là thích ta?!”



Trái ngược với tiếng thở dồn dập của Phiền Lê, Mặc Nhiên chỉ lạnh lùng cười.



“Ta chán ghét ngươi.” Y rốt cuộc cũng đưa ra một câu trả lời khác.



Phiền Lê lông mày run lên một cái, hắn tựa hồ như nộ khí kìm nén khiến trong ngực vô cùng khó chịu. Hắn bỗng nhiên một tay đem Mặc Nhiên hất qua, mặc lại trường bào, bước ra khỏi phòng.



Mặc Nhiên xoa xoa bả vai bị ngã phát đau, từ dưới đất đứng lên, đi trở về trên giường.



“Nói thích cũng tức giận, chán ghét cũng tức giận, chỉ có kẻ điên mới muốn lấy lòng ngươi.” Mặc Nhiên lẩm nhẩm nói xong, dường như xem chưa có chuyện gì xảy ra nằm xuống, kéo chăn phủ lên người.


Mặc Nhiên không nói, ánh mắt âm trầm nhìn xa xa. Chính mình đã thâm trầm quá lâu, tuy rằng y rất không muốn cùng một đám nữ nhân đấu đá tranh thủ tình cảm, chính là, ngay cả một hậu phi nho nhỏ đều đấu không lại, hắn còn là Hồ vương cái gì?



Mặc dù mình hiện tại biến thành quái nhân bất nam bất nữ, yêu lực cũng không có, thị tùng bên người càng không có mấy người có năng lực, chỉ có điều hắn chưa từng có vứt bỏ cái gọi là Kiêu ngạo của Hồ vương một thời!



Chính mình bày ra quá nhiều âm mưu như vậy, đánh thắng quá nhiều trận như vậy, chẳng lẽ còn không thắng được chính là một cái Sủng phi?



“Nàng ta nói yến hội ngày mai là chuyện gì?” Mặc Nhiên rốt cục mở miệng, đám Đồng nhi tranh nhau trả lời:



“Bệ hạ ngày mai muốn vời đãi các thủ lĩnh thần tộc, đến lúc đó tất cả mọi người đều đem một đồng hành dự tiệc, năm rồi Thiên đế đã mang tối sủng ái phi tử tham gia, năm nay hẳn chính là Huệ Lan cô nương kia. Đồng hành cùng Thiên đế có thể được quần phương ngưỡng mộ, kiêu ngạo huênh hoang, khó trách nàng ta như vậy đắc ý.”



Mặc Nhiên vuốt ve miệng vết thương đã cầm huyết trên mặt, lạnh như băng cười nói:



“Như vậy, để xem xem Huệ Lan cô nương của chúng ta có thể kiêu ngạo được không.”



***



Màn lụa phấn vàng theo gió đong đưa, trong phòng phiêu đãng hương vị chi lan nồng đậm, một đoàn thân ảnh lộn xộn phía sau tấm màn dâm tục động đậy.



“A… a… ân… hảo a… bệ hạ… không được a…” Một tiên nữ mỹ mạo xích loã nằm dài trên bàn, miệng phát ra thanh âm rên rỉ khiến người ta mất hồn. Nàng mở chân ôm lấy thắt lưng nam nhân, phối hợp cùng đối phương.



Bọn họ càng diễn càng mãnh liệt, đang chuẩn bị cùng nhau nhắm đến đỉnh điểm, một bạch sắc thân ảnh thình lình huy khai sa trướng, tiến vào.



Phiền Lê ngẩng đầu nhìn người vừa tới, liếc mắt một cái, tiếp theo dường như xem hắn không tồn tại, tiếp tục công việc.



“Bệ hạ, ta muốn thỉnh cầu ngài một việc.” Mặc Nhiên cũng không quan tâm đối phương đang làm gì, chỉ lo nói lời của mình.



“Cổn!” Phiền Lê ném ra một câu đáp tối ngắn gọn.



“Ta muốn tham gia yến hội đêm nay.” Mặc Nhiên làm như không nghe thấy lời của hắn, tiếp tục nói. Phiền Lê tạm dừng động tác một chút, hắn hướng ánh mắt lạnh lùng nhìn Mặc Nhiên.



“Ngươi nói cái gì?”



“Ta muốn thỉnh bệ hạ cho phép ta, tham gia chiêu đãi yến hội do người cử hành đêm nay.”



“Ngươi loại này thấp hèn có tư cách gì tham gia?” Phiền Lê cố ý hạ nhục nói, Mặc Nhiên không có bị hắn chọc giận, chỉ khẽ mỉm cười, dùng quỷ dị ngữ khí đáp:



“Cho nên, ta đây thân phận thấp hèn, van cầu người cao quý chính là bệ hạ



cho phép ta tham gia.”



Phiền Lê mất hứng trừng mắt nhìn y, hắn hừ lạnh một tiếng.



“Nếu có bản lĩnh, ngươi chỉ tự thân tìm cách mà đi vào.”



“Có những lời này của người là đủ rồi, tạ ơn Thiên đế thành toàn.” Mặc Nhiên cúi đầu, cười khanh khách lui ra.



Phiền Lê hồ nghi nhìn theo bóng dáng rời đi, đến khi mỹ nữ yêu kiều trong lòng gọi hắn, hắn mới tiếp tục vùi đầu làm tiếp việc còn dở dang.