Thiên Thần Chi Sủng
Chương 41 :
Ngày đăng: 17:30 19/04/20
Sắc trời dần tối, thời điểm yến hội cử hành đã không còn xa. Mặc Nhiên ngồi ở trước gương để tỳ nữ chải tóc. Đồng nhi lấy ra một kiện y thường màu tím nhạt, khó xử nói:
“Công tử, tiểu nữ tìm mãi, chỉ có bộ y phục này là có vẻ vừa mắt nhất.”
Mặc Nhiên nhìn nhìn, y phục nhẹ nhàng thanh thoát, tay áo cùng vạt áo có thêu mấy đóa bạch liên, thoạt nhìn trang nhã mà thanh lệ. Đó là y phục trước kia Phiền Lê sai người chuẩn bị cho y, bởi vì cảm giác quá nữ tính, y một lần cũng chưa từng mặc qua. Bất quá chuyện cho tới bây giờ, cũng không thể còn lựa chọn nào khác.
“Vậy lấy bộ này đi.”
“Chính là, thần nữ dự tiệc lần này nhất định sẽ ăn mặc trang điểm vô cùng mỹ lệ, y phục này cho dù có đẹp, cũng e là không thể so được.” Đồng nhi có điểm không cam lòng, hầu hạ y mặc quần áo.
“Như vậy không phải ta càng có vẻ thoát tục hay sao?” Mặc Nhiên cười nói.
Vài tỳ nữ khác nâng đến mấy hạp châu bảo, để Mặc Nhiên tuỳ ý chọn lựa, Mặc Nhiên nhìn nhìn, cầm lấy một chuỗi liên tử, đúng là thứ mà lúc trước Phiền Lê tự tay đưa cho y.
“Như thế này là được rồi.” Mặc Nhiên đeo liên tử, cách ăn mặc của y thật phi thường đơn giản, hai dải tóc dùng băng tơ lan sắc buộc lấy, thắt một chiếc đai lưng màu tím, trên người không có lấy một món trang sức dư thừa, thậm chí ngay cả giầy cũng chưa đi.
“Công tử a…” Đồng nhi khóc không ra nước mắt. “Ngài dáng vẻ như vậy không giống như đi dự yến hội a, chỉ sợ ngay cả thị nữ rót rượu ăn mặc so với ngài còn có phần hoa lệ.”
“Như vậy không phải ta càng có vẻ thoát tục hay sao?” Mặc Nhiên lặp lại.
“Công tử, hay ngài điểm chút son đi?” Đồng nhi vẫn chưa từ bỏ ý định.
“Được rồi, đừng làm cho ta diễm tục quá.” Mặc Nhiên ngồi vào trước gương, Đồng nhi thoa lên môi y chút son hồng nhạt, khiến cho bờ môi của y thêm phần bóng mướt.
“Như vậy được rồi.” Mặc Nhiên ngăn bàn tay của Đồng nhi đang định thoa phấn lên mặt mình, Đồng nhi nói:
“Để tiểu nữ điểm lên trán ngài một đoá liên hoa, cùng y phục của ngài càng thêm tương hợp.”
Huệ Lan không cam lòng bị hắn lạnh nhạt, càng không ngừng rót rượu. “Bệ hạ, để thần thiếp bồi người uống một chén đi?”
Phiền Lê ngoảnh mặt làm ngơ, tiếp tục đăm đăm nhìn Mặc Nhiên không rời, đối phương cũng đang tự cấp Chu Ly chén rượu. Mặc Nhiên biết hắn đang nhìn mình, y càng ra sức câu dẫn Chu Ly.
“Uy, ngươi mới uống một ly, như thế nào mặt liền hồng thành như vậy?” Mặc Nhiên chống tay lên trán, khẽ dựa người vào bàn, buồn cười nhìn hắn.
“Không phải.” Chu Ly cố gắng phất tay quạt quạt, ngượng ngập trả lời: “Ta… ta tửu lượng không được tốt lắm.”
Tiểu tử này thật đúng là đơn thuần đáng yêu, chính mình lại lợi dụng sự thuần khiết của hắn, Mặc Nhiên trong lòng dâng lên một tia tội lỗi, bất quá chuyện cho tới bây giờ, cho dù muốn đổi ý cũng không còn kịp nữa.
“Tửu lượng có thể rèn luyện thôi, nào, ta cùng ngươi uống.” Y thay mình cùng Chu Ly rót rượu, hai người lại tiếp tục uống.
Lúc này, vũ đạo biểu diễn trên sân khấu đã kết thúc, kế tiếp là tiết mục diễn tấu của Huệ Lan. Đây chính cơ hội tốt nhất để giành lại sự chú ý của Thiên đế, nàng ôm đàn, lả lướt đi lên trên bục.
Huệ Lan gẩy gẩy dây đàn, ngón tay ngọc ngà du động trên chiếc đàn, tấu nên một chuỗi những nốt nhạc xuyến xuyến thanh linh. Tất thảy tân khách đều chuyên tâm nghe, chỉ có Phiền Lê vẫn như trước nhìn chăm chú vào nhất cử nhất động của Mặc Nhiên không rời mắt. Mặc Nhiên vừa nghe vừa ngáp khẽ, bộ dáng có vẻ thực nhàm chán. Y lại uống tiếp một chén rượu, tiếp theo liền lảo đảo ghé vào trên bàn. Phiền Lê biết tiên tửu đối yêu hồ có tác dụng mê hồn, hắn lập tức khẩn trương ngồi thẳng dậy.
Chu Ly thấy Mặc Nhiên gục xuống, quan tâm lay lay y, hỏi: “Mặc Nhiên, ngươi làm sao vậy? Không thoải mái sao?”
Mặc Nhiên nghiêng mặt, đối hắn phát ra tiếng cười khúc khích ngây ngô, có vẻ xinh đẹp mê người. Chu Ly nhìn mà tim đập nhanh, hắn thật cẩn thận giúp Mặc Nhiên ngồi xuống, nhỏ giọng nói: “Nếu không thoải mái, ta mang ngươi đi nghỉ ngơi một chút?”
Mặc Nhiên hừ nhẹ một tiếng, thuận thế ngã vào trong lòng hắn. Ngay trong nháy mắt, thủ tịch bên kia truyền đến một tiếng động thật lớn —— RẦM! Đám người giật mình nhìn lại, liền thấy Thiên đế của bọn họ nóng nảy đạp đổ bàn, giống như cuồng sư xông thẳng xuống dưới.
Chu Ly lờ mờ thấy Thiên đế hướng thẳng đến phía mình, đột nhiên bị đối phương vung một quyền hất ra. Phiền Lê ôm lấy Mặc Nhiên, không nói gì thêm liền đặt y lên trên vai. Tất thảy những người có mặt đều choáng váng, Huệ Lan cũng ngừng diễn tấu, nàng trừng mắt nhìn Mặc Nhiên, trong mắt toát ra tia căm ghét.
“Bệ hạ, ngài đây là…” Chu Ly bị ngã sang một bên, thần tình luống cuống. Phiền Lê bước qua hắn liếc mắt một cái, không nói một tiếng đưa Mặc Nhiên bay khỏi toà yến hội, khi hắn bay qua cuồng phong cuồn cuộn nổi lên, khiến bàn rượu của tân khách đều bị hất đổ.
Yến hội một mảnh hỗn độn, các tân khách ai thanh liên tục, Phiền Lê liền như vậy tùy hứng mà đem một đống cục diện rối rắm ném cho thủ hạ xử lý.