Thiên Thần Mắt Tím 2

Chương 87 : Sally ương bướng - kate nghe thấy

Ngày đăng: 04:34 19/04/20


Tại biệt thự của Lucius.



- Thủ lĩnh, cô Sally không

chịu dùng cơm. Cô ấy bảo khi nào ngài thả cô ấy ra thì mới ăn._ Tên cận

vệ cúi đầu khúm núm, nhìn Lucius thận trọng nói ra.



Lucius nheo mắt, đập mạnh cuốn sách xuống bàn khiến tên cận vệ giật nảy mình.

Thời gian này anh ta đang còn đầy việc cần xử lý mà cô em họ này lại

phiền phức như vậy.



- Muốn tuyệt thực sao? Đúng là càng chiều càng lấn tới._ Lucius bực dọc, tuy vậy vẫn đứng dậy đi về phía phòng của Sally.



Sally đang ngồi ở ghế sopha, khuôn măt bất mãn hờn dỗi. Một bàn thức ăn toàn

đồ cao cấp, cô ta cũng không động vào một miếng. Cô ta ghét nhất là bị

giam cầm sự tự do. Hơn nữa việc không thể giải oan cho Rose khiến Sally

cực kỳ không thể chịu được. Xưa nay đối với Sally, việc nào ra việc đó.

Cô ta tuy không thích Rose nhưng bảo cô ta nhắm mắt làm ngơ, mặc kệ để

cho Rose bị oan thì không thể. Hiện giờ phải tìm cách ra ngoài, nhưng mà đã mấy ngày trôi qua, đám cận vệ không dời cô ta nửa bước, mà Lucius

cũng không xuất hiện. Cho nên mới dùng cách này.



Lúc Lucius mở cửa bước vào, trông thấy bộ dạng hờn dỗi của Sally không khỏi cau mày. Kỳ thực, anh ta không cần đến đây, với tính khí của Sally thì

khi nào đói rã sẽ tự khắc ăn thôi. Tuy nhiên, cho dù bản thân không coi

Edward là chú nhưng từ nhỏ đã luôn chiều chuộng Sally. Nay nhốt Sally

lại cũng là điều bất đắc dĩ. Vậy nên nghe Sally tuyệt thực, anh ta lập

tức đến.



- Vì sao không ăn?_ Lucius lại gần hỏi, mặc dù đã biết lý do vì sao.



- Hừ!_ Sally hừ một cái, quay mặt qua một bên không thèm để ý tới anh ta.



Lucius dở khóc dở cười, bàn tay cầm lấy cái dĩa xiên một miếng trứng cuộn, chấm một ít tương đưa đến bên miệng Sally.



- Ngoan! Há miệng ra._ Lucius dụ dỗ



Trông thấy “vật lạ” “bay” đến miệng mình, khoé môi Sally giật giật. Bụng đói

cồn cào, nhưng vì nhớ chính bản thân mình đang tức giận nên dùng lực gạt tay Lucius ra, miếng trứng cuộn rơi xuống sàn.



“Rầm..m” Lucius tức giận đập mạnh chiếc dĩa xuống bàn, bừng khí nóng quát lên. - BẢO EM ĂN THÌ ĂN, CÒN MUỐN CHỌC ANH TỨC ĐIÊN LÊN SAO? ANH NÓI

TRƯỚC...ĐỪNG DỞ TÍNH TIỂU THƯ RA VỚI ANH.




Nhưng mà cô ta vừa nói gì? Làm chứng cho công chúa sao?



- EM CÂM MIỆNG!_ Lucius quát lên. Có trời mới biết, từ khi sinh ra đến

giờ thì lần này là lần đầu tiên anh ta cảm thấy tức giận đến vậy. Mà lại còn là em gái anh ta mang lại. Thật sự muốn giết người.



Nhưng hôm nay Sally một mực ương bướng, túm chặt lấy Eric Thomas không buông, cô ta không ngừng nài nỉ.



- Làm ơn...làm ơn hãy đưa tôi tới học viện....xin anh...



Tuy nhiên, trái với mong muốn của Sally, Eric Thomas nở một nụ cười đầy tia giễu cợt. Dùng lực gỡ từng ngón tay cô ta ra, đẩy về phía Lucius. Giọng nói thản nhiên đến châm chọc.



- Rất tiếc! Tôi không giúp gì được.



Đùa sao! Nếu để cô ta ra làm chứng thì mọi thứ đổ sông đổ bể sao?



- Không...không..buông tôi ra..buông tôi ra



Sally vô lực phản kháng, cô ta không thể ngờ được sau khi đã nghe cô ta nói

sẽ ra làm chứng mà Eric Thomas lại hành động như vậy. Không phải anh ta

là Ma-cà-rồng sao?



Tuy nhiên câu hỏi to đùng trong đầu Sally không được giải đáp, đã bị hao tên cận vệ lôi tuột đi.



- Làm vậy là tốt đấy._ Lucius hài lòng biểu hiện của Eric Thomas, hé miệng khen một câu.



- Ha...tôi tự biết phải làm gì._ Eric Thomas cười khẩy.



Sau đó Eric Thomas theo chân Lucius bước vào trong biệt thự.



Tất cả họ đều đâu biết, tất cả mọi lời nói của họ...bao gồm lời nói của

Sally đã bị một người có năng lực nghe được mọi thứ ở xa nghe thấy. Kate dựa vào gốc cây ở bìa rừng phía xa nở một nụ cười hưng phấn.



Có lẽ...ngay bây giờ cần phải lập kế hoạch giải cứu Sally.



Hết



Violet: Đọc chap này xong có ai thích Sally không ta?