Thiên Thần Mắt Tím 2

Chương 88 : Đột nhập

Ngày đăng: 04:34 19/04/20


Khu Adden Brooke, đường Nicolas Lupin, nhà số 19.



Một lần nữa Rose đứng trước căn nhà này. Cô đã trốn anh trai mình và Will

Turner để đến đây. Khi nhìn thấy họ vì kế hoạch mà lo đủ thứ chuyện,

Will Turner thậm trí không ngủ đủ giấc. Rose chứng kiến nhưng không thể

làm gì, chỉ đợi đến khi anh trai và Will Turner ngủ cô mới lén đi ra

ngoài. Cô muốn làm một cái gì đó có thể giúp họ. Và cô đã đến đây, căn

nhà của Vin Felton Percell.



Lần trước anh ta đã thẳng thừng mà từ chối công việc mà Will Turner nói ra.



“ - Tại sao anh lại không đồng ý?



Vin Felton Percell nở một nụ cười thản nhiên, anh ta nhún vai. - Đơn giản

là vì tôi đã từng làm việc cho họ ( ý là đã từng làm cho Lucius). Rất

tiếc! Tôi có một nguyên tắc, không làm việc cho những ai muốn tôi đối

đầu với những nơi mà tôi đã làm việc. Hơn nữa... tôi không muốn có thêm

một kẻ thù, hai người cần phải biết rằng... Trụ Sở Cảnh Sát L không dễ

đối phó. Tin tôi đi... hai người sẽ không hứng thú gì khi bị một tổ chức truy sát đâu...”



Đó là lý do của Vin

Felton Percell! Rose có thể hiểu được. Nếu là cô, cô cũng sẽ thẳng thừng mà từ chối. Không ai mong muốn mình có nhiều kẻ thù cả. Nhưng mà... Vin Felton Percell là người duy nhất lúc này có thể xâm nhập vào hệ thống

máy tính của Lucius. Cô cần phải thuyết phục anh ta!



Rose gõ cửa vài cái, miệng nhỏ ghé vào nhà. - Vin Felton Percell, anh có ở nhà không?



- Xin chào! Tôi là người hôm trước..



- Xin chào, tôi có thể vào không?



Nhưng căn nhà vẫn yên ắng, cho dù có đèn sáng leo lắt và khôbg khoá cửa,

nhưng đây vẫn giống như một căn nhà hoang mà thôi. Rose kiên nhẫn gõ vào cánh cửa vài lần nữa, nhưng vẫn không có ai đáp trả. Nhắm mắt lại, hít

một hơi dài lấy can đảm, Rose quyết định đẩy cửa bước vào.



Lần thứ hai đứng trong căn nhà này, vì lần trước bị Vin Felton Percell chĩa súng vào người nên không có tâm trạng xem xét căn nhà. Lần này Rose có

thể nhìn kỹ hơn, đây chỉ là một căn nhà gỗ cấp bốn, những vách tường

bằng gỗ đã mục nát. Gió thổi qua những khe hở tràn vào nhà, khiến nơi

đây như một cái ống thông gió. Trong nhà không có một thứ gì ngoài một

cái kệ sách cũng bằng gỗ cũ kỹ, trên kệ sách là một chiếc cốc thủy tinh

cáu bẩn. Bốn góc trần nhà bám đầy mạng nhện, bụi bặm, thậm trí có cả tổ


-

Cô nghĩ khi cô bước vào chỗ này... Cô còn có mạng ra khỏi đây sao?_ Vin

Felton Percell bước lại gần hơn, hơi thở tản ra âm lạnh như sứ giả địa

ngục. Đôi mắt anh ta đen đi tràn đầy tức giận. Kẻ đã biết nơi bí mật của anh ta thì chỉ có một kết cục, đó là CHẾT.



Lúc này Rose mới biết mình đang trong hoàn cảnh “ngàn cân treo sợi tóc“.

Đôi mắt len lén nhìn xung quanh tìm lối thoái. Mà lối thoát duy nhất là

lối đi thông lên phía trên, cũng đồng nghĩ với việc phải vòng qua Vin

Felton Percell.



Rose giả vờ bất lực, cô

ngồi thụp xuống sàn nhà, tay nhặt cuốn sách dưới sàn lên. Cô đang có ý

định ném cuốn sách về phía anh ta sau đó tìm cách chế trụ. Nhưng 1s khi

đôi mắt cô nhìn về phía trang sách đang mở...đôi mắt tím bỗng nhiên như

hoá đá.



- Đây...đây là..._ Rose lắp bắp



Vin Feton Percell khó hiểu, đôi mắt anh ta híp lại cảnh giác nhìn Rose,

khẩu súng vẫn chĩa về phía cô. Chỉ cần cô có hành động khả nghi là anh

ta sẽ bắn. Chỉ là tại sao cô gái này lại có biểu hiện kỳ lạ khi nhìn vào hình vẽ trong cuốn sách kia như vậy?



Rose vẫn nhìn chằm chằm vào bức vẽ trên trang giấy. Một người đẹp rạng rỡ,

yêu nghiệt như ánh Mặt Trời. Mái tóc bạch kim sáng lấp lánh, đôi mắt

xanh sâu thẳm, nụ cười mỉm quyến rũ...



Đây chẳng phải là cha cô sao?



Rose mấp máy, bàn tay vội vàng lật lật qua những trang khác... Có cả hình vẽ ông và bà nội, còn có... hình mẹ của cô nữa.



- Tại...tại sao lại vẽ những bức tranh này?_ Rose ngước đầu hỏi.



- Có liên quan gì tới cô!_ Anh ta giật cuốn sách lại, ánh mắt sắc bén liếc qua khuôn mặt Rose.



Nhưng Rose vẫn nhìn theo cuốn sách, miệng nhỏ nhắn như bất giác không kìm được mà nói ra. - Tại sao lại vẽ hình cha mẹ tôi ở đó?



Hết