Thiên Tống

Chương 1282 : Thọ yến huyết chiến - Thượng (2)

Ngày đăng: 18:44 18/04/20


Lương Hồng Ngọc liền nói:



" Thật ra thì, nói đến đây còn phải nhắc lại một chuyện khác. Ngoại trừ vì tốt cho thanh danh của ngươi ở ngoài, còn một điều tư lợi nữa. Ngươi là nữ, ở nha môn làm việc đều là ban ngày. Mấy người hạ nhân kinh nghiệm giang hồ không đủ, thính lực lại không dùng được, Âu Bình thì rất bận, trời vừa tối đặt lưng xuống liền ngủ rất say. Cho nên ta nếu muốn đi vào phòng của Âu Dương chỉ có thể là vào ban đêm lúc ngươi không có ở đấy đi vào mới là an toàn nhất, cho nên mới muốn giúp ngươi chuyển ra ngoài."



" Ừ! Ngươi là vì muốn lấy quan ấn chế tạo thủ nỏ... Không đúng, chế tạo thủ nỏ phiền toái như vậy ngươi vì sao lại ném đi?"



Bạch Liên cùng với bọn người Âu Dương Triển Minh lăn lộn trong một thời gian dài, với việc điều tra án kiện cũng có chỗ tâm đắc nhưng đối với vấn đề này quả thật nghĩ mãi mà không rõ.



" Rất đơn giản!"



Lương Hồng Ngọc nghịch ngợm cười một tiếng lấy ra một tờ thiệp mời nói:



" Bởi vì ta không phải đi trộm quan ấn, mà là trộm thiệp mời, chẳng qua là dùng quan ấn hấp dẫn lực chú ý của các ngươi mà thôi, Âu Dương cần thiệp mời sao? Ta đã làm một phần giả, hắn cho dù không cầm lấy thiệp mời, Thái lão tặc khẳng định có nói rõ, vừa tới cửa cũng có người tiếp đãi rồi, tất nhiên cũng đi vào luôn."



" Ngươi..."



Lương Hồng Ngọc cười nói:



" Muốn thủ nỏ, trên người ngươi đã có, muốn thiệp mời, ta đã có sẵn. Còn có quan trọng nhất ta từ nhỏ đã được nuôi như nam hài. Ở trong quân doanh, đao thương gậy gộc, công phu quyền cước đều có học qua, hắn vẫn cho rằng ta mảnh mai, thật ra thì ta sinh ra đã có thần lực, có thể nhấc được cung nặng mười thạch, trong vòng trăm bước bắn trúng hồng tâm. Ngươi... Không phải là đối thủ của ta."



" Có ý gì?"



Bạch Liên kinh hãi.



" Ý là... Ngay từ lúc đầu, ta đã biết sẽ có ngày hôm nay, ngươi xem trong bao ta nam trang cũng đã chuẩn bị xong. Hắn đối với ta rất tốt, ta không muốn liên lụy hắn."



Lương Hồng Ngọc cười rộ lên rất đẹp, giống như là thảo nguyên độ xuân về, khiến người ta không dám giẫm lên:



" Ngươi yên tâm, ta sẽ không đả thương ngươi, hơn nữa ngươi không cần lãng phí khí lực phản kháng."



Nàng là quân chính quy, Bạch Liên nhiều nhất là Lưu Phỉ, khoảng cách của hai người đã quá rõ ràng rồi.
" Âu Dương đâu?"



Một nội vệ trả lời:



" Lúc vừa mới vào nhìn thấy Âu đại nhân cùng Trương Huyền Minh đại nhân còn có phu nhân ở Triệu Minh Thành đang đánh bài địa chủ. Có cần ty chức đi gọi hắn qua đây không ạ?"



" Không cần, cứ để bọn họ chơi đi. Trẫm bên này còn muốn cùng Thái tướng nói vài chuyện."



Âu Dương quay về nộp tiết trượng cho Lễ bộ, Triệu Ngọc vẫn chưa có thời gian rảnh gặp hắn. Đặc phái viên trở về này, quan trọng nhất là mang tin tức về. Những gì đặc phái viên nghe thấy nhìn thấy đều được ghi chép trong hồ sơ, tương lai rất có thể làm tiêu chuẩn phán xét chính sách một quốc gia. Tin tức dưới tình trạng phong tỏa, nghe người đi đường thương nhân nói chuyện, mức độ đáng tin quả thực không cao lắm. Còn tin tức Âu Dương mang về thì có vẻ khá là có tính tham khảo. Hơn nữa Âu Dương làm báo chí, khẳng định có phóng viên sắp xếp ở Liêu quốc, mức độ quen biết tiếp xúc cũng cũng cao hơn người khác.



...



Lý Thanh Chiếu không biết Âu Dương báo thù ngàn năm trước mà giở trò, thua đến rối tinh rối mù lại thêm mơ hồ không hiểu. Âu Dương trong bụng thầm cười xấu xa, vừa đánh bài vừa phỉ báng: Ai bảo ngươi viết nhiều từ như vậy, ai bảo ngươi viết nhiều từ như vậy. Đương nhiên đây không tính là chuyện sung sướng nhất, chuyện sung sướng nhất chính là phạt thầy cô tiểu học chép sách giáo khoa, mười lần! Đây là mơ ước từ nhỏ của Âu Dương.



" Nương tử, có hứng thú đến đại học Dương Bình dạy học không?"



Lý Thanh Chiếu hỏi:



" Đại học gì cơ?"



" Chính là đại học Dương Bình, dự tính sang năm đưa vào sử dụng. Ngoại trừ các chuyên ngành chuyên môn như công thương, kỹ thuật, buôn bán, tài chính, còn có thi từ ca phú, luyện chữ, hội họa cũng ý định xây dựng. Những tiên sinh công thương kia là đã có sẵn rồi, mà chương trình học lúc nhàn rỗi quả thật, Dương Bình thật không có nhân tài phương diện này."



Như Âu Dương suy nghĩ, Lý Thanh Chiếu uyển chuyển từ chối:



" Nội tử có nhiều việc, còn phải giúp lo liệu gia sự, chỉ sợ phải cô phụ ý tốt Âu đại nhân."



" Không sao, không sao."



Lại đánh ngươi thua chết luôn.