Thiên Tống

Chương 1651 : Quy tắc (1)

Ngày đăng: 18:46 18/04/20


"Thiếu gia, người đang nghĩ gì vậy?"



Suốt dọc đường, Âu Bình thấy Âu Dương không nói một lời nào, nhịn không được mở miệng hỏi.



"Không nghĩ gì cả."



Âu Dương cười và nói:



"Đúng rồi, Âu Bình này, chuyện kia ngươi đã suy nghĩ tới đâu rồi?"



"........Thiếu gia à, tiểu nhân cũng không biết nữa."



Âu Bình gãi đầu gãi tai nói:



"Như thiếu gia nói đấy, làm gì có nam nhân nào chịu ở cùng một người phụ nữ mạnh mẽ như thế. Tiểu nhân luôn muốn tìm một nữ tử hiền lành, dễ thương. Nhưng mà........."



"Nhưng mà lòng ngươi không sao buông bỏ người ta được chứ gì?"



Âu Dương thở dài, tuổi trẻ hoài xuân, may mà đã từng gặp sóng to gió lớn, còn có khả năng suy xét nữa:



"Thời gian không còn nhiều nữa, mười ngày nữa thì sẽ đến Hàng Châu, trong thời gian này ngươi bắt buộc phải cho ta một câu trả lời rõ ràng."



"Thiếu gia, người nghĩ thế nào?"



Âu Bình hỏi.




Còn bên vận chuyển gỗ cũng là hàng của nhà quan, tính tình nóng nảy cũng không kém. Hai bên tranh chấp rất lâu, ai cũng không chịu nhượng bộ, càng cãi càng hăng, mọi người đều đã bắt đầu xắn tay áo lên chuẩn bị cho việc ẩu đả.



"Chuyện nhỏ, chuyện nhỏ thôi, xem tại hạ xử lí nó này."



Không biết Âu Dương lấy đâu ra một nắm đá vôi, bốn tên nha dịch xếp thành một chữ, Âu Dương ở trung lộ rải đá vôi, chia con đường làm hai. Sau khi đã vẽ xong dải phân cách, Âu Dương nói:



"Các bên lần lượt điều khiển đội xe của mình, sau đó hướng bên trái mà đi, khi đi không được vượt qua đường kẻ màu trắng này. Như vậy thì ai cũng sẽ có đường để đi."



"A, vị tiên sinh này thật có bản lĩnh."



Hai bên đồng thanh khen ngợi, sau đó bảo đội quân của mình ở đằng sau di chuyển qua một bên.



Lương Hồng Ngọc nhìn chằm chằm bên cạnh, cảm thấy có chút khó hiểu:



"Quan nhân, lẽ nào trước đó họ không nghĩ tới cách làm này sao?"



"Phu nhân không biết đó chứ, việc dựa vào tính tự ràng buộc của con người và việc áp dụng các quy tắc để bắt họ làm theo là hai chuyện hoàn toàn khác nhau. Vốn dĩ là không có đường để đi, nên nếu mọi người không ra sức chiếm tiện nghi một chút thì sẽ cảm thấy thiệt thòi, cho dù là có cách đi chăng nữa thì họ cũng sẽ nghĩ: vì sao ta phải nhường cho ngươi. Mà nay đã có quy tắc rồi thì đương nhiên sẽ có chuyện đúng - sai. Qua đường chính là làm sai rồi, cứ tiếp tục như thế, mọi người đều tuân thủ quy tắc, dựa theo quy tắc mà hành sự, đường phố tự nhiên sẽ thông suốt thôi."



"Quan nhân, người thật là giỏi."



Lương Hồng Ngọc ngẫm nghĩ thì thấy đúng là có chuyện như vậy. Cũng giống như lưu trình của Hoàng Gia báo, kí giả có thể viết sai từ, nhưng người biên tập không phát hiện ra thì đó là lỗi của người biên tập, nếu in sai thì phải đến tìm chỗ in ấn.



Nếu không có những quy định như vậy thì mọi người đều sẽ đổ hết trách nhiệm lên kí giả, nói kí giả viết sai. Vậy thì việc kí giả phải viết tốc kí khi phỏng vấn làm gì có yêu cầu cao như thế chứ?