Thiên Tống

Chương 1652 : Quy tắc (2)

Ngày đăng: 18:46 18/04/20


"Âu đại nhân."



Chu An dẫn theo vài người đến nghênh đón:



"Vừa nghe nói đại nhân đã đến cổng thành, tại hạ liền tức tống cử người đến khơi thông đường xá. Không ngờ người vừa tới thì đại nhân đã giải quyết mọi chuyện xong xuôi cả rồi."



Chu trưởng quỹ quá khách sáo rồi."



Âu Dương xuống ngựa chào hỏi.



Chu An vội nói:



"Mời đại nhân đi bên này."



Lập tức có người đến nhận buộc ngựa.



Đội xe vừa đi thì hai bên bắt đầu bàn tán:



"Người này là đại nhân như thế nào mà cần Chu đại trưởng quỹ phải đích thân ra cổng thành nghênh đón chứ? Lần trước Hộ Bộ đến đây, người ta cũng chỉ đón tiếp ở trước châu phủ mà thôi."



"Ngươi không biết rồi. Đây chính là Âu Dương - Âu đại nhân, Liên Trung Tam Nguyên, người được Hoàng Thượng ban cho đình đại công của Hàng Châu chúng ta đó."
Âu Dương gật đầu, vấn đề này vẫn có chút hạn chế. Ví dụ như việc phần lớn đều lấy châu làm đơn vị, còn cấp huyện thì phải xem tình hình thế nào rồi mới quyết định được, nhưng cũng không thể nói là không có sự tiến bộ.



Chu An dự định sẽ liên hệ với Nam Bắc, cánh tay của ông ấy có dài cũng không sao với tới phương Bắc, nhưng nếu chỉ mở bưu chính ở phương Nam không thì lại quá hạn hẹp. Cho nên ý của ông ấy là hùn vốn với hiệp hội thương nghiệp Dương Bình.



Hai bên sẽ cử ra mỗi bên một người phối hợp cùng nhau quản lý công việc ở Nam Bắc, sau đó lại cử một ông chủ lớn, cũng chính là bsp; Âu Dương đồng ý, nếu triển khai trong tương lai cũng có thể giúp báo Hoàng Gia một tay, nên hăn đã viết một bức thư bảo hiệp hội thương nghiệp Dương Bình cân nhắc xem sao.



Tiếp theo đó là việc cử ra người liên hệ của mỗi bên, Âu Dương nói đó là chuyện của Âu Bình, Chu An đồng ý để cho Chu Bình tạm thời đến Dương Bình đảm nhận chức trưởng quỹ của trụ sở hiệp hội thương nghiệp Đông Nam ở nơi này. Sự thành hay không thì cứ để cho bọn họ tự bàn với nhau.



Ngoài ra còn một chuyện khác nữa là việc nghiên cứu con đường tơ lụa trên biển của Chu An. Nay hàng hóa đã đến Giao Chỉ rồi. Giao chỉ còn có tên gọi là nước Đại Việt, An Nam.



Đây là thuộc địa của Đại Tống, bây giờ vào triều Lý. Mấy mươi năm trước, Đại Tống còn lập một quận để quản lý, nhưng trước mắt đều là người của họ tự quản lý. Quan hệ với Trung Nguyên cũng khá tốt.



Ý của Chu An là muốn lấy vùng đất này làm trung tâm, cùng với các quốc gia như Lào tiến hành tiêu thụ thương phẩm.



Nhưng Âu Dương lại cho rằng nên lấy trọng điểm là ở Lưu Cầu, Ma Dật. Đặc biệt là quần đảo Lưu Cầu, Đại Tống vốn đã có gốc rễ, vào thời Tam Quốc, Tôn Quyền đã phái một vạn binh sĩ đến trú đóng ở nơi này.



Theo lý giải của Âu Dương thì nhân khẩu của Đại Tống hiện nay đang ngày một tăng cao, sớm muộn cũng sẽ có ngày khai thác thị trường này. Đất đai ở đó cũng rất màu mỡ, khí hậu ấm áp, thích hợp để trồng trọt và chăn nuôi gia súc, còn có phát triển ngư nghiệp nữa.



Quan trọng nhất là không hề thu thuế dù chỉ một đồng. Hơn nữa khoảng cách so với Trung Nguyên cũng không quá xa, một khi hạm đội vận chuyển được hình thành thì việc vận chuyển vật tư ở bên trong sẽ có rất nhiều triển vọng.