Thiên Tống

Chương 1692 : Lại lên kinh (2)

Ngày đăng: 18:46 18/04/20


Đến Đông Kinh, vào cửa cung giao nộp thánh chỉ. Cấm vệ quân bước vào thông báo, hai khắc sau liền có một nội thị vệ bước ra và nói:



"Hoàng Thượng có chỉ, tri huyện Dương Bình Âu Dương tạm thời đến nghỉ ngơi ở thiền điện."



Âu Dương bị dẫn đến thiền điện, đây vốn dĩ là cung của phi tử, mặc dù đã lâu không có người ở, nhưng vẫn có các cung nhân đang dọn dẹp. Dù sao cũng phải tìm một chút chuyện để cho bọn họ làm chứ. Triệu Ngọc chưa lập gia đình, cung nhân ở đây không có ai quản lý, bây giờ do một phi tử mà Tống Huy Tông không dẫn đi tạm quản cả lục cung.



Sau khi Âu Dương đến, đám cung nhân mang trái cây và chút điểm tâm lên rồi lui ra ngoài điện. Năm trước có một liệt nữ. Triệu Ngọc bảo tân khoa Trạng Nguyên nghỉ ngơi trong thiền điện, kết quả là có cung nữ dụ dỗ. Sau khi mọi chuyện vỡ lở, cung nữ bị đánh chết, còn Trạng Nguyên thì vẫn là Trạng Nguyên. Nay nữ giới lên làm Hoàng Đế, lục cung quá mức bần hàn, nhưng tốt xấu gì vẫn có cơ hội hết khổ, nhưng Triệu Ngọc tuổi còn trẻ, sức khỏe lại tốt, nên cung nữ của triều đại này căn bản không còn hi vọng làm nương nương gì nữa rồi.



"Hoàng Thượng giá đáo."



Buổi chiều, khi Âu Dương đang muốn đánh một giấc thì Triệu Ngọc lại tới.



Trừ Cửu Công Công ra, tất cả mọi người đều lui ra ngoài cả. Âu Dương cười khổ một lúc rồi nói:



"Bệ hạ, vi thần có cảm giác như mình đang là một phi tử vậy."



Triệu Ngọc ngoài cười nhưng trong không cười nói:



"Hả? Khanh có chí hướng này sao?"



"Không biết Bệ hạ triệu vi thần vào cung là có điều gì muốn chỉ bảo."



Âu Dương lau mồ hôi và hỏi. Triệu Ngọc này làm Hoàng Đế càng lâu thì càng khẩu phật tâm xà.



Triệu Ngọc khẽ gật đầu:
"Nhưng lỡ chuyện này mà truyền ra ngoài thì..."



Âu Dương hào sảng nói:



"Vi thần sẽ cho Bệ hạ mượn Lý Dật Phong mấy ngày. Da mặt của hắn rất dày, lại vô cùng láu cá, không dễ gì bị cái đẹp dụ dỗ."



"Trẫm biết, mấy năm trước hắn trả giá một trăm quan một tháng, liên tục lẻo mép, biến những người thân tín ở bên cạnh trẫm đều trở thành ký giả đặc biệt cả."



Triệu Ngọc gật đầu:



"Chuyện này có thể là... Trẫm không hiểu cho lắm, vì sao chuyện mà trẫm luôn đau đầu nghĩ không thông thì chỉ cần khanh nói một câu là có thể giải quyết suôn sẻ chứ?"



"Thuộc hạ của Bệ hạ đều là người cương trực công chính, đọc vạn cuốn sách thánh hiền cả. Thuộc hạ của vi thần lại là đủ hạng người ở khắp mọi nơi, nhưng đều là người có bản lĩnh, có thể dùng được. Mà những người này mãi mà vẫn không biết đọc. Nhưng có rất nhiều chuyện để cho những người này đi giải quyết lại trở thành chuyện dễ như trở bàn tay. Bệ hạ nghĩ mà coi, muốn Thái tướng đi mắng người, Thái tướng nhất định sẽ dùng một đống từ nho nhã lịch thiệp, người bị mắng căn bản là nghe mà chẳng hiểu gì. Chuyện này phải đi tìm người đàn bà chanh chua ở đầu phố mới xong. Dương Bình có một người đàn bà chanh chua như thế, có thể chửi đổng người ta từ sáng cho đến tối mà không lặp lại một lần nào, vi thần rất tán thưởng năng lực của người này nên đang định bụng sẽ giới thiệu người này đến Hoàng Gia báo và cho làm việc ở bộ phận quan hệ xã hội."



"........"



Triệu Ngọc trầm mặc một lúc mới nói tiếp:



"Âu Dương, không có ai nói với khanh rằng khanh đừng nói những lời không nên nói sao? Trẫm có thể không so đo với khanh, nhưng nếu những lời này mà được truyền ra bên ngoài thì khanh có biết là khanh sẽ rước vào mình bao nhiêu phiền phức không hả? Khanh nói năng tùy tiện, không nghĩ ngợi gì, nhưng người ta nghe được thì sẽ cảm thấy khanh đang phỉ báng chế độ khoa cử của bản triều, không có năng lực chọn ra người tài, nhẹ thì sẽ bị tước chức quan, nặng thì sẽ hỏi tội rồi giam vào ngục thất."



Âu Dương sợ hãi nói:



"Bệ hạ, chuyện thứ nhất vừa nói xong thì đã trừ của vi thần một cái mũ lớn như vậy, nhưng nó có liên quan với chuyện thứ hai phải không?"