Thiên Tống

Chương 1701 : Nghị luận (1)

Ngày đăng: 18:46 18/04/20


Triệu Ngọc giống như là đang cười, nói:



"Khanh cơ trí hơn trẫm nghĩ nhiều đó. Dương Bình là một địa phương nhỏ, trẫm lại dự định dốc toàn lực để triển khai hỏa khí. Đáng tiếc là các thiết sư, hỏa dược sư của cục chế tác Đông Kinh chỉ cần có kinh nghiệm đều đã bị Âu Dương khanh bòn rút hết cả rồi."



"Bẩm Bệ hạ, Bệ hạ chính là người có tiền nhất Đại Tống này, vi thần sao sánh kịp chứ. Nếu Bệ hạ mỗi tháng sẽ trả cho mỗi người năm trăm quan tiền thì những người này lại bị Bệ hạ đào về thôi."



"Trả cho thợ thủ công năm trăm, vậy thì trẫm phải trả cho quan bát phẩm như khanh mấy trăm mới đủ đây?"



Triệu Ngọc nói:



"Trẫm không cần gì cả, chỉ cần khanh giao cách phương phối hỏa dược và hỏa tuyến thì trẫm sẽ thưởng cho khanh trăm vạn."



"Vi thần rất coi nhẹ đồng tiền."



Âu Dương lấy từ trong người ra một chiếc hộp dẹt đặt trên bàn, sau đó nói tiếp:



"Đây là cách phối phương mà Bệ hạ cần."



"........"



Triệu Ngọc ngẩn người, không ngờ Âu Dương lại mang cách phối phương đến, phất tay nói:



"Trình lên đây."



Cửu Công Công định cầm lấy, Âu Dương lập tức lấy một tay mình ngăn lại:



"Từ từ đã Bệ hạ. Bệ hạ muốn cường quân phú quốc, vi thần không dám giấu diếm cho riêng mình. Nhưng.... có chuyện này vi thần phải nói cho Bệ hạ được rõ. Một khi cách phối phương này được đưa đến cục chế tác Đông Kinh, thì chỉ một năm sau thôi, người Kim - Liêu và người của các nước khác đều có thể đạo nhái. Hai năm sau thì hỏa khí của Liêu - Kim sẽ không thua kém gì Đại Tống."



Triệu Ngọc mỉm cười và nói:




"Ba nghìn."



"Bệ hạ là cửu ngũ chi tôn, trong có quốc khố nghìn nghìn vạn. Vi thần có mặt dày nên thần không sợ mất mặt. Một vạn."



"Khanh có tin là trẫm sẽ tăng thuế lên tám phần không hả?"



Triệu Ngọc uy hiếp.



"Vậy thì sẽ đưa ra giá mới, một vạn tám một thạch."



Âu Dương cúi đầu nói:



"Bệ hạ cũng biết đấy, lúc đầu vì sao mà vi thần lại đem tiền vứt vào một xưởng điền quân sâu không thấy đáy. Lúc đó Bệ hạ một chút suy nghĩ là sẽ đầu tư cho thần cũng không có, cùng với người khác xem vi thần như một thằng hề và cười nhạo vi thần."



"Đầu tư?"



Ánh mắt Triệu Ngọc đột nhiên sáng lên:



"Âu Dương, người mà xưởng quân sự của khanh đang dùng có phải là sương quân không, đất mà xưởng quân sự của khanh đáng trú đóng có phải là đất của Đại Tống ta không? Ngươi cũng nói rồi đấy, trong thiên hạ đâu đâu cũng là đất của vua, vậy thì chút cổ phần này phải tính thế nào đây?"



"Tám nghìn, không thể ít hơn."



Vẻ mặt Âu Dương khổ sở như người phải chịu tang:



"Nếu muốn ít hơn nữa thì vi thần chỉ có nước xin Bệ hạ nhận lại chiếc hộp mà thôi."



"Tám nghìn thì tám nghìn."