Thiếp Chờ Hoa Bỉ Ngạn

Chương 111 : Thức tỉnh, bá tuyệt!

Ngày đăng: 11:06 30/04/20


Toàn cảnh nhất thời chỉ nghe được tiếng cười của Ngôn Tử lấn át đi tiếng khóc lóc thảm thiết của Tiêu Kim Lan. Thời gian như bắt đầu lắng đọng lại trong màu không khí bi thương.



Trên bầu trời đầy quang mang, bắt đầu tối sầm lại. Mây đen không biết từ đâu lũ lượt kéo về. Trong nháy mắt bầu trời trở nên u ám, sấm chớp bắt đầu nổ ra, mang theo một cơn thịnh nộ.



Ngôn Tử nhìn bầu trời đột nhiên chuyển sang u ám, hắn nhìn về phía vị trí Phương Triết. Sắc mặt nhất thời kinh biến.



Phương Triết, hắn đứng dậy, đôi mắt đậm màu tang thương. Xung quanh hắn lúc này vờn quanh một thanh phi kiếm sáng bóng, có vân vụ huyết sắc thoắt ẩn thoắt hiện. Bạch Nhật Phi Kiếm chính thức nhận chủ.



Tên chính thức của ta là “Bá Tuyệt”



Ánh mắt hắn nhất thời mở ra, vô cùng sắc bén, nhìn về phía con Cửu Vĩ Xà. Chậm rãi niệm “Thôn Thiên!”



m thanh phát ra từ miệng Phương Triết vô cùng nhỏ, nhưng lại vang dội khắp nơi. m thanh có chứa tuyệt sát chi khí, ai nghe được âm thanh đó không thể nào động đậy được.



Ngón tay hắn điểm về hướng Cửu Vĩ Xà, hô “Diệt!”



Tức thì phi kiếm tỏa ra một loại khí tức hủy thiên diệt địa. Nó tự thân hóa thành hắc long, xung quanh tỏa ra lôi điện hắc bạch xen kẽ. Nó phóng về phía con Cửu Vĩ Xà, há to miệng đớp lấy, hơn phân nửa phần thân trên con Cửu Vĩ Xà nhanh chóng bị đốt cháy.



Thời gian lúc này như bị ngưng động lại, không có vật gì trong tầm mắt con hắc long có thể động đậy được. Ánh mắt nó nhìn về phía Phương Triết tỏa ra một tia lôi điện rồi chậm rãi tiêu thất.



Nửa phần thân dưới con Cửu Vĩ Xà lơ lửng, không nhúc nhích cho đến khi khí tức của con hắc long tiêu thất hoàn toàn. Nó mới ngã nghiêng ra. Chín cái đuôi đổ ầm xuống làm rung chuyển mặt đất.



Phương Triết nhanh chóng phóng lại gần chín cái đuôi, tay cầm “Bá Tuyệt” nhanh chóng tách rời bảy cái đuôi con Cửu Vĩ Xà ra làm hai. Giải thoát cho cha mẹ và người thân hắn.



Phương Triết nhìn ngắm mẹ mình trên miệng máu chảy ra. Đây chính là tự cắn lưỡi của mình tự sát mà không thành. Hắn ôm chầm lấy mẹ mình khóc thật lớn.
Ngôn Tử như hiểu ra vấn đề, liền quỳ xuống dập đầu nói “Đa ta đại tiên đã cứu mạng!”



Người này vừa cứu hắn một mạng, lại đang treo lơ lửng trên không trung. Đây chính là một vị tiên nhân, vị tiên nhân này đang cứu lấy hắn.



Nam tử nhìn thấy Ngôn Tử sùng bái mình, hắn chậm rãi đáp xuống bên cạnh. Mở miệng Ngôn Tử ra, nhét vào một viên đan dược. Cơ thể Ngôn Tử tỏa ra một loại quang mang mờ nhạt, da dẻ hắn tức thì trở nên hồng hào. Bắp thịt bắt đầu sinh sôi nảy nở, cuối cùng vóc dáng hắn hồi phục, trở lại là một người bình thường. Trở lại chân chính là một trung niên nhân ngoài bốn mươi tuổi.



Ngôn Tử sờ lên da mặt, lúc này đã không còn nhăn nheo, không còn bị dày vò những cơn đau nhức, lớp da không còn khô héo nữa. Hắn nước mắt nước mũi chảy ra. Hắn quỳ rạp xuống mặt đất bái lại nam tử đó liên tục.



Hắn không nghĩ đến, hắn sẽ tiếp tục được sống mà sống càng khỏe mạnh. Vị tiên nhân trước mặt đã cứu mạng hắn nhiều lần.



Lúc này hắn mới nhận ra được, từ sau khi xâm nhập vào Quỷ Vực, nếu không có vị tiên nhân này âm thầm bên cạnh giúp đỡ hắn, hắn không thể nào tồn tại ở một thế giới mà đâu đâu cũng là hung thú. Hắn cũng không tài nào có duyên đạt được Độc Kinh, rồi luyện thành một thân độc đạo.



Lúc này nam tử ánh mắt mới nhìn về phía Phương Triết. Hắn âm thầm đánh giá, rồi chậm rãi mở miệng “Một phàm nhận… chăm chỉ tu luyện đạt đến mức độ này, phải nể phục cơ duyên của ngươi!”



Hắn thở dài, ra vẻ tiếc nuối “Đáng tiếc là người mang ngọc có tội…”



Hắn dừng lại, một tay điểm chỉ về Phương Triết, tức thì một lưu quang huyết sắc phóng tới. Ánh mắt Phương Triết ngưng trọng, hắn không nhúc nhích được. Thân thể hắn không thể kiểm soát trước ánh mắt của đối phương. Người này quá mạnh, mạnh vượt sức tưởng tượng của hắn.



Lúc này, trước mặt Phương Triết xuất hiện một tấm kính, che chắn tia huyết sắc đó, phản chấn gây ra một âm thanh ba động, không lớn nhưng khiến áp lực xung quanh bùng phát. Những người liên quan đều bị đẩy lùi ra.



Phương Triết nhận ra tấm kính này, hắn từng gặp một lần. Đây chính là tấm kính có thể nghịch chuyển thời gian. Nhờ đó, hắn có thể thấy được thời gian diễn ra trước đó, nhìn thấy Song Đầu Yêu Lang sát hại tổ đội của Thái Học Viện.



Hắn nhìn lên bầu trời, một lão giả quen thuộc đang đứng trên một thanh cự kiếm. Nét mặt hắn nhất thời mừng rỡ…