Thiếp Chờ Hoa Bỉ Ngạn
Chương 125 : Một ngày Khai Mạch
Ngày đăng: 11:06 30/04/20
Theo như phần giới thiệu của “Minh Lý Thiên” bộ công pháp này sẽ minh tưởng các loại võ kỹ. Hỗ trợ tu luyện không cần thiết phải chân thực tu luyện.
Những chiêu thức của hắn, mỗi lần tung ra đều phá hủy sơn phong. Có thể sang bằng một ngọn núi. Với tình hình đó, càng về sau mỗi lần hắn tu luyện sẽ phá hủy càng nhiều cảnh quan xung quanh. Đây chính là điều hắn không mong muốn.
Hắn quyết định chọn “Minh Lý Thiên” bộ công pháp này chính xác là dành riêng cho hắn sử dụng.
Hoàng Mập bên cạnh nhìn thấy hắn lựa chọn “Minh Lý Thiên” nhất thời không hiểu. Bộ công pháp này hầu hư đối với võ kỹ, thể nội người tu luyện không có cộng minh. Như vậy tu luyện bộ công pháp này chẳng phải là vô dụng sao.
Bản thân hắn chọn “Kim Cương Kinh”, u Dương Sinh chọn “Phong Hoa Thập Ảnh”, Mặc Thần Dương chọn “Thiên Tàm Công” và Lý Nhược Phàm chọn “Ngũ Hành Bất Biến”. Những công pháp bọn họ chọn đều dựa vào thể chất cũng như ý định sử dụng võ kỹ sau này. Người nào cũng đều muốn bản thân võ kỹ phải cực kỳ mạnh, con đường tu luyện mới thật sự dễ dàng.
Hoàng Mập đề nghị “Chúng ta sang tìm một số võ kỹ đi!”
Bạch Vô Thiên ngẫm nghĩ một lúc, liền lắc đầu. Hắn nói “Trước ta tu luyện củng cố tâm pháp, võ kỹ để tu luyện sau. Các huynh đệ cứ tự nhiên tìm kiếm, ta trước trở về!”
Advertisement / Quảng cáo
Hắn nói xong, liền hướng bốn người Hoàng Mập chắp tay sau đó rời đi. Hắn trở về giao công pháp cho ngũ trưởng lão. Hắn nhìn tên đệ tử chân truyền trước mắt chọn công pháp. Nhất thời đánh giá thấp hắn. Một bộ công pháp vô dụng, lại có một tên đệ tử lựa chọn, lại là đệ tử chân truyền. Việc này lão thái thượng trưởng lão xem ra đã quá xem trọng tên tiểu tử này rồi.
Hắn chậm rãi đánh ấn ký lên quyển công pháp rồi trả lại cho Bạch Vô Thiên cùng với Tử Sắc Kim Bài. Hắn lắc đầu sau đó nhìn sang chỗ khác.
Bạch Vô Thiên cũng chẳng để ý thái độ của vị trưởng lão này. Hắn khom người, chắp tay sau đó rời đi. Ánh mắt ngũ trưởng lão liếc nhìn, chỉ âm thầm đánh giá “Được cái lễ phép, cũng chẳng được ích gì!”
Hắn rời khỏi ngọn Chủ Phong, sau đó phóng xuất Tiểu Hắc ra. Tiểu Hắc vừa ra tức thì có một đám nữ đệ tử vây lấy, hầu như là cản đường không cho hắn rời đi.
Một vị nữ đệ tử tướng mạo cũng không tệ nhìn hắn trêu đùa “Sư đệ có thể cho sư tỷ sờ sủng thú sư đệ được không?”
Hắn không trả lời nhưng Tiểu Hắc thì le lưỡi gật đầu liên tục. Hắn đứng hình, ngươi từ lúc nào lại có thêm bản tính ham muốn này rồi.
Lão nhìn hắn mỉm cười, âm thầm đánh giá cao. Lão nhìn quyển công pháp “Minh Lý Thiên” hắn tu luyện. Ánh mắt nhất thời sáng lên. Lão động viên nói “Công pháp ngươi tu luyện, ở Đạo Viện nói thật là không có ai theo đuổi. Đa số bọn đệ tử chuyên tu nội công, thể tu, hay ngũ hành lợi hại hơn nhất thời. Đối với Minh Lý Thiên hầu như là không có tác dụng gì nhiều. Nhưng con đường tu tiên vốn nghịch thiên hành sự. Ngươi có lựa chọn đó, vi sư vô cùng cao hứng!”
Lão dừng lại một lúc nói tiếp “Khi nào ngươi hoàn tất Tam Phẩm, Kết Đan thành công. Khi đó, vi sư sẽ chính thức thu nhận ngươi làm đồ nhi. Hiện tại, ngươi tu vi thấp kém thu ngươi làm đồ nhi, bọn trưởng lão và tên viện trưởng sẽ phàn nàn. Ngươi cố gắng tu luyện cho tốt!”
Lão lúc này tâm tình vô cùng tốt. Nói gì thì nói, hai canh giờ Khai Mạch thành công, cũng xem như chưa từng có tiền lệ trước đó. Có thể nói là khoáng cổ tuyệt kim thiên tài. Con đường hắn tu luyện trước kia, hầu hết điều do hắn bản thân tự cố gắng. Điều này nói lên ngộ tính không phải hạng tầm thường.
Lão vuốt một cọng ria mép, tính toán một hồi nói tiếp “Tiếp đến, trong vòng ba tháng, ngươi có thể Trúc Cơ thành công. Vi sư có món quà tặng ngươi!”
Điều này nói lên, trong vòng ba tháng khoảng không gian Đan Điền vốn không có gì. Hắn phải cô động linh khí tinh thuần lại thành dạng lỏng, sau đó ngưng tự ra linh hồ bên trong đan điền. Như vậy đòi hỏi thế chất của hắn phải tăng lên đáng kể mới không khiến cơ thể bạo thể.
Hắn nuốt một ngụm nước bọt, sau đó khom người nói “Đệ tử sẽ cố gắng!”
Advertisement / Quảng cáo
Lão nhìn sang Tiểu Bạch, đang nằm bên cạnh Tiểu Hắc. Nó cùng lão trước đó hữu duyên. Nó giờ đã cũng đã cao lớn đứng ngang thắt lưng lão. Trên đỉnh trán có một ấn ký hình lôi điện màu đỏ. Đây chính là chân chính Song Đầu Yêu Lang biến dị không sai biệt lắm.
Lão ngoắc nó lại, sau đó nói “Tiểu Bạch cùng vi sư hữu duyên, để nó theo vi sư một thời gian!”
Tiểu Bạch lưỡng lự một lúc, nó nhìn sang chủ nhân một hồi chờ sự đồng ý. Nó bản thân cảm giác vô cùng phế. Hầu như không hề giúp ích được gì cho chủ nhân, nên nó muốn thay đổi, muốn lợi hại hơn để bảo vệ chủ nhân nó.
Bạch Vô Thiên gật đầu, nó mới tiến lại gần Kiếm Hư Chân Quân. Lão phóng lên đại kiếm, nó cũng nhảy lên phía sau, ánh mắt nhìn về phía chủ nhân lưu luyến.
Trong chốc lát, cả hai thân ảnh biến mất.
Hắn nhìn theo, nhủ thầm “Không biết lần sau gặp lại, Tiểu Bạch có thay đổi gì không?”