Thiếp Chờ Hoa Bỉ Ngạn
Chương 126 : Vô Danh Động Thiên
Ngày đăng: 11:06 30/04/20
Hừng đông ngày hôm sau, Bạch Vô Thiên vừa bước ra khỏi căn nhà gỗ đã bắt gặp một thân ảnh thướt tha trước mắt.
Hôm nay Hoa Lạc Đồng diện một trang phục có sắc hồng, mái tóc bổ ra hai bên trong khuôn mặt nhỏ nhắn, tạo ra một sức hút vô cùng đặc biệt.
Ánh mắt hắn bị gắn chặt vào thân ảnh trước mắt, không sao thoát ly được.
Hoa Lạc Đồng không nói gì, hai ngón tay điểm nhẹ, phi kiếm lập tức xuất hiện lướt qua chân mang nàng hướng về phía hắn.
Nàng ta nhanh chóng bắt lấy một tay hắn, kéo lên thanh phi hành kiếm rồi để hắn ở phía sau. Trong chớp mắt đã phi thẳng lên bầu trời.
Hắn thắc mắc nói “Sư tỷ đưa ta đi đâu!”
Hoa Lạc Đồng hướng hắn nháy mắt một cái rồi nói “Một nơi rất đẹp, đến đó sư đệ sẽ biết!”
Advertisement / Quảng cáo
Lúc này, hắn nhìn xuống bên dưới chân mình, hồ nước thu nhỏ lại chỉ bằng một nắm tay. Có một vài sắc đỏ trong đó. Đó là những cây Thủy Tùng, nhìn từ trên cao nhìn xuống, chúng như những con kiến nhỏ nhoi. Mặt nước có thể nhìn thấy những mỏm đá bên dưới đáy hồ.
Đi thêm một đoạn, hắn nhìn thấy trước mắt là một ngọn sơn phong. Đó chính là thập tứ sơn phong được gọi là Hoa Kiếm Phong. Trước kia, phụ thân Hoa Lạc Đồng chưởng quản, giờ Hoa Kiếm Nhân mất tích, nên sơn phong hầu như không còn người sinh sống. Chỉ có mình nàng, lâu lâu ghé một lần, chăm sóc những vườn hoa Long Trảo.
Nàng chậm rãi đáp xuống vườn hoa chỉ có hai màu trắng và đỏ. Nơi này toàn bộ chỉ trồng một loại Long Trảo Hoa duy nhất. Ở chính giữa vườn hoa rộng lớn có một cái tiểu đình trơ trọi. Hai người nhất thời bị thu nhỏ lại, giữa một rừng hoa mênh mông.
Hoa Lạc Đồng nhìn hắn nói “Sư đệ thấy hoa này thế nào, đẹp không?”
Nàng ngẫm nghĩ một lúc, bàn tay hướng về hồ nước. Mặt nước dao động, rồi sản sinh ra một vòng xoáy. Từ dưới mặt nước, phóng lên một thanh hắc kiếm.
Thanh hắc kiếm trong tay nàng như có linh tính, rung động nhẹ một cái. Thấy vậy, nàng ta xuất ra bốn thanh hắc kiếm trong túi càn khôn ra bên ngoài. Thanh hắc kiếm có linh tự động tỏa ra một vầng sáng xanh nhạt, bao phủ bốn thanh hắc kiếm kia. Năm thanh nhất thời gắn chặt vào nhau tạo thành một thể. Thanh kiếm có lính tính chiếm vị trí chính giữa những thanh còn lại.
Từ chuôi kiếm của thanh hắc kiếm có linh tính, bắn ra một luồng sáng vào khoảng không. Soi chiếu ra ba dòng kim tự “Thất Tinh Kiếm, Vạn Phật Chi Địa, Bách Hoa tương ngộ”
Advertisement / Quảng cáo
Ba dòng kim tự đầy ẩn ý tồn tại được mười hô hấp, sau đó chậm rãi tiêu thất.
Bạch Vô Thiên lúc này sững sờ, hắn sở hữu bốn thanh hắc kiếm từ lâu. Nhưng bản thân hắn không biết tác dụng, cũng như nguồn gốc từ đâu mà có. Nhưng đã là thứ trong túi càn khôn đều là thứ vô cùng quý giá. Đó là lý do vì sao hắn luôn giữ bên mình, thậm chí là không dám đụng đến.
Hoa Lạc Đồng đưa hắc kiếm trả lại cho hắn, còn túi càn khôn nhất thời giữ lại. Nàng nói “Nam nhân lại giữ đồ của nữ nhi, sư đệ đúng là có thú vui quái dị. Túi càn khôn này cho ta, thế nào?”
Hắn hầu như không hề có một chút nào tiếc nuối, liền nói “Nếu sư tỷ thích, sư tỷ cứ lấy dùng!”
Nghe hắn nói vậy, nàng cảm giác như vừa chiếm tiện nghi của hắn. Nàng tháo vòng đeo tay của mình ra. Đây chính là vòng đeo tay “hắn” đã từng tặng cho nàng. Nàng cầm tay hắn, rồi chậm rãi đeo vào.
Sau khi đeo lên tay hắn, nàng đắc ý vỗ tay một cái “Xem như vật hồi chủ củ”
Nàng ngước nhìn lên, khóe mắt hắn nhất thời chảy ra một dòng nước mắt.