Thiếp Chờ Hoa Bỉ Ngạn
Chương 127 : Lý Nhược Băng
Ngày đăng: 11:06 30/04/20
Đạo Viện ngoài mười bốn ngọn sơn phong của các vị trưởng lão và ngọn Chủ Phong, bốn hướng của Đạo Viện chính là nơi lịch luyện, tu luyện của đệ tử nội viện, ngoại viện.
Phía đông Đạo Viện là Đôn Hoàng, khu này dân cư thưa thớt chủ yếu là cồn cát với vài hồ nước nằm lưa thưa. Nơi đây có nhiều Dã Lang và Dã Trư có hung tính. Dã Lang thì tốc độ nhanh nhẹn, Dã Trư thì có sức khỏe. Nơi khu vực này là khu vực cho các đệ tử Ngoại Viện săn Dã Lang và Dã Trư. Mục đích là rèn luyện tốc độ, sức khỏe cũng như tính thực chiến.
Phía tây Đạo Viện là Khô Lâu Sơn, nơi đây có nhiều hung thú cấp cao hơn sinh sống. Khu vực này chủ yếu danh cho đệ tử nội viện tu luyện.
Khô Lâu Sơn chia làm bảy cấp bậc, vòng ngoài là Ngoại Chủng. Đây là bên ngoài của Khô Lâu Sơn, tu sĩ dưới Nhị Phẩm không thể đến khu này trong phạm vi năm mươi dặm. Nếu đẳng cấp không đến mà dám bén mảng đến, chắc chắn sẽ bỏ mạng lại, chứ không đơn thuần là tu luyện bình thường nữa.
Vì lẽ đó, nơi này chỉ dành cho đệ tử nội viện tu luyện.
Càng đi sâu vào Khô Lâu sơn, cấp bậc tăng dần từ Nhị Chủng đến Thất Chủng. Nơi nào càng nguy hiểm, nơi đó càng có cơ hội gặp gỡ cơ duyên.
Advertisement / Quảng cáo
Phía nam Đạo Viện chính là Thủy Trúc Lâm, đây là nơi tọa lạc của thái thượng trưởng lão. Nên khu vực này, cấm tất cả các đệ tử tiến vào.
Phía Bắc là Cấm Vực, không một ai được bén mảng đến. Nơi đây là ranh giới với một mảng không gian khác. Vách ngăn là vực sâu vạn trượng. Trong phạm vi một ngàn dặm, không ai được tiến đến dù chỉ một bước. Có thể nói, đây chính là cấm địa của Đạo Viện.
Khu vực Đôn Hoàng lúc này tập trung đông đảo đệ tử ngoại viện tu luyện. Có tất cả hơn bốn nghìn tân nhân, tìm kiếm và săn đuổi những con Dã Lang và Dã Trư tu luyện. Tràng cảnh nhất thời vô cùng náo nhiệt, có phần giành giật lẫn nhau.
Ở một nơi khác, bên ngoài Khô Lâu Sơn.
Bốn người Hoàng Mập, Mặc Thần Dương, Âu Dương Sinh và Lý Nhược Phàm chậm rãi đặt chân đến Ngoại Chủng của Khô Lâu Sơn.
Nơi này không khí có phần khó thở hơn so với Đôn Hoàng. Khắp nơi đều là rừng rậm, với nhiều hang hốc rải rác khắp nơi. Khu vực này, khí tức nguy hiểm trùng trùng. Chỉ cần lơ là một chút có thể bị hung thú tấn công bất ngờ.
Lý Nhược Phàm lúc này vô cùng lo lắng, ánh mắt đối phương chính là muốn chiếm đoạt nàng. Nàng tu vi thấp kém, ba người đồng bạn cũng vừa Khai Mạch. Những người này nếu muốn gây bất lợi, xem như cả bốn người khó thoát khỏi rắc rối.
Hoàng Mập lắp bắp nói “Các vị sư huynh chẳng lẽ phải làm khó dễ đám sư đệ yếu kém này sao?”
Tên đệ tử cầm đầu nhếch miệng cười “Ta không muốn làm khó dễ, nữ nhân đó theo ta làm đạo lữ, ba người các ngươi có thể rời đi”
Một trong đám đệ tử đi theo hắn, khiều vai hắn nói “Sư nương có căn dặn, Lưu huynh không được gây rối khi sư nương không có ở Đạo Viện. Lưu Hạng sư huynh không nên gây sự…”
Advertisement / Quảng cáo
Hắn chưa kịp dứt lời đã bị Lưu Hạng tát một cái, hắn bị đánh văng về sau năm trượng, rớt ra một cây răng. Hắn ra tay khá mạnh, nhưng tên sự đệ đó không hề phản kháng mà thu người lại, đứng sang một bên.
Hắn, Lưu Hạng, dựa dẫm mẫu thân là thất trưởng lão của Lưu Huỳnh Phong nên không coi ai ra gì. Hơn nữa tính khí của Lưu Cơ Đạo Nhân lại vô cùng khó chịu, tính khí nóng như hỏa lại hay bao che. Điều này khiến Lưu Hạng càng thêm đắc ý, tự cao tự đại.
Hắn cười đắc ý nói “Tiểu sư muội cải nam trang chắc có điều bất tất, chỉ cần theo sư huynh. Con đường tu luyện ở Đạo Viện sau này như nước chảy mây trôi, vô vàng thuận lợi. Sư muội thấy thế nào?”
Lý Nhược Phàm nhìn về phía ba người đồng bạn, sau đó cắn răng nói “Nếu ta không đồng ý thì sao?”
Lưu Hạng sắc mặt thay đổi, lạnh nhạt nói “Vậy thì tất cả lưu lại nơi đây vĩnh viễn!”
Hắn ngừng một lúc rồi cười hắc hắc nói tiếp “Nơi đây có nhiều hung thú, ai lại để ý đến bốn tên đệ tử ngoại viện như các ngươi!”
Câu nói này, khiến nắm tay của ba người Hoàng Mập, Âu Dương Sinh và Mặc Thần Dương nhất thời siết chặt. Bọn chúng thật sự có sát ý. Đạo Viện không phải là một nơi chính khí lẫm liệt, danh chấn Bắc Cảnh sao. Tình huống này, khiến bốn người nhất thời thất vọng.