Thiếp Chờ Hoa Bỉ Ngạn
Chương 129 : Chúng ta song tu đi!
Ngày đăng: 11:06 30/04/20
Hôm sau, toàn bộ Đạo Viện truyền đi một tin tức rung động. Đó là mười ba đệ tử nội viện đã bị hung thú sát hại. Trong đó có một đệ tử nội viện là nhi tử của thất trưởng lão Lưu Cơ. Điều này nói lên, sự việc nghiêm trọng đến mức nào.
Lý do thất trưởng lão Lưu Cơ là một nữ nhân không dễ dàng gì đối phó. Lưu Cơ trưởng lão vốn có tính bao che nhi tử mình, lần này nhi tử gặp họa sát thân. Việc này chắc chắn sẽ không yên ổn được trong một khoảng thời gian ngắn.
Lúc này trên đỉnh Huỳnh Lưu Phong, trong toà đình viện của Lưu Cơ trưởng lão.
Nàng ta ngồi giữa chính viện, xung quanh không có một bóng người nào khác ngoài một cổ quan tài. Trên mặt đất vẫn còn vương vãi những đống đổ nát bình sứ, bàn ghế thì nằm ngổn ngang khắp nơi.
Cơn giận này, nàng ta không thể nào chấp nhận được. Nhi tử nàng cưng chiều, luôn bao che lại chết không rõ nguyên nhân.
Nàng vỗ bàn một cái, miệng lẩm bẩm “Cái gì mà là hung thú, hung thú bên ngoài Khô Lâu Sơn có thể sát hại được con trai ta sao. Hơn mười người chết không minh bạch, lại cho là hung thú. Đúng là hoang đường!”
Lúc này một đệ tử nội viện bên ngoài chạy vào, điệu bộ có phần dè chừng. Hắn ta cũng sợ bị sư phụ mình trút cơn giận lên đầu. Hắn khom người, lắp bắp nói “Bẩm sư phụ, thái thượng trưởng lão ra ngoài, không có ở Thủy Trúc Lâm. Sư thúc cũng không biết thái thượng trưởng lão đi nơi nào!”
Advertisement / Quảng cáo
Nàng nghe tên đệ tử báo lại, trong lòng nổi lên một cơn cuồng nộ. Bàn tay nện xuống cái bàn, cái bàn lập tức nát vụn. Nàng ta nghiến răng nói “Ngươi đi thăm dò, khi có tin tức thái thượng trưởng lão trở về, thông báo ngay cho ta. Cút đi!”
Tên đệ tử hoảng loạn, nhanh chóng rời đi. Tính khí sư phụ hắn thường ngày đã khó chịu, giờ con trai nàng ta bị sát hại, không cẩn thận sẽ bị liên lụy. Nên chẳng đệ tử nào dám đứng gần, hầu như ai cũng tạm thời tránh mặt.
Nàng nhìn ra bên ngoài, trong lòng âm thầm tính toán “Không có Càn Khôn Kính của lão già đó thì không thể nào biết được nguyên nhân nhi tử chết. Các ngươi ráng trốn thật kỹ cho ra, khi lão già đó về, cũng là ngày tận số của các ngươi!”
Khô Lâu Sơn hung thú có nhiều, đôi khi lại có vài con cùng hung cực ác thú vân du bên ngoài. Đệ tử nào gặp phải gặp họa sát thân, điều này cũng không phải hiếm gặp. Nên nhiều người suy đoán, chỉ có hung thú mới gây ra được những vết thương trên người các đệ tử xấu số. Nhưng Lưu Cơ trưởng lão không tin, nàng không tin mệnh số nhi tử nàng chết yểu như vậy.
…
Ở một nơi khác, trên đỉnh Hoa Kiếm Phong.
Hắn hướng về hồ nước xuất ra một kiếm nằm trong một thức của Vân Du Tiên Kiếm Quyết, tên là Vân Du Tiên Thiên Kiếm. Đường kiếm cắt mặt hồ ra làm hai, ngưng động trong vòng mười hô hấp rồi mới sát nhập lại.
Hắn tùy ý xuất chiêu đơn giản, sức công phá chỉ giới hạn có hai thành đã như vậy. Nếu hắn dùng mười thành, xem như Thủy Trúc Lâm xong.
Hắn lại tùy hứng, xuất ra hai nghìn thanh phi kiếm.
Đây chính là hai nghìn thanh tiểu kiếm cho phụ thân hắn cho người chế tác ra. Chất liệu được làm từ mỏ thiết ở đèo Vọng Nhai kết hợp với tinh phẩm bạch kim. Nên độ sắc bén cũng như là một thanh bảo kiếm giá trị liên thành.
Advertisement / Quảng cáo
Hai nghìn thanh phi kiếm lượn lờ trên bầu trời, sau đó hướng một tòa núi lao xuống. Khoảng cách ước chừng năm trăm trượng.
Một tiếng “ầm” to lớn nổ ra làm rung chuyển mặt đất. Uy lực vừa rồi hắn chỉ tung ra có ba thành. Sức phá hoại đã như vậy, nếu hắn tung ra mười thành kết quả sẽ như thế nào. Không phải là sang bằng một ngọn núi dễ dàng hay sao.
Đó là lý do hắn chọn Minh Lý Thiên. Hắn muốn minh tưởng được toàn bộ sức phá hoại, sức sát thương của mười thành khi vận dụng một bộ võ kỹ. Như vậy hắn mới ước đoán được, võ kỹ đó mạnh đến mức độ nào.
Hắn trầm tư suy nghĩ một lúc, bất giác lại thất thần. Khung cảnh xung quanh nhất thời trở nên yên tĩnh trở lại.
Trên bầu trời, từ xa lao đến một thân ảnh nữ đệ tử đang cưỡi một thanh phi hành kiếm.
Hôm nay, nàng lại mặc một bộ trang phục mới. Những đường vân, dây buộc tóc, tà áo bay phất phơ trước mặt hắn.
Hắn mở mắt ra nhìn thân ảnh đối diện, nàng ta hôm nay là lại khoe một vẻ đẹp mới trước mặt hắn.
Khóe miệng nàng nở ra một nụ cười, gò má ửng hồng. Nàng chậm rãi nói “Chúng ta song tu đi!”