Thiếp Chờ Hoa Bỉ Ngạn

Chương 130 : Sắp phải rời xa

Ngày đăng: 11:06 30/04/20


Từ khi Kiếm Hư Chân Quân mang theo Tiểu Bạch rời đi đã qua nhiều ngày, nhưng vẫn không hề có tin tức gì.



Điều này khiến Bạch Vô Thiên ngày ngày đều tu luyện bên ngoài bờ hồ, không có đến Vô Danh Động Thiên tu luyện.



Lúc này, Hoa Lạc Đồng xuất hiện, đề xuất hắn “song tu”. Đây là danh tự đối với hắn còn lạ lẫm. Mặc dù không hiểu “song tu” là gì, nhưng nhìn cử chỉ ngại ngùng của nàng ta. Hắn cũng biến ngại ngùng, giọng nói lắp bắp “Chúng ta… chúng ta có quá nóng vội không?”



Hoa Lạc Đồng sửng sốt, hắn đang suy nghĩ chuyện gì thế. Nàng sau đó hiểu được chuyện hắn đang suy nghĩ, nhất thời cười ha ha.



Nàng nói “Sư đệ suy nghĩ thật đúng ý ta, đi! chúng ta song tu!”



Dứt lời, nàng đáp xuống cạnh hắn, nắm lấy tay sau đó kéo hắn lên phi kiếm. Trong chốc lát đã đến được chân núi Hoa Kiếm Phong.



Hoa Lạc Đồng theo con đường củ đến dòng thác, sau đó băng xuyên qua đến Vô Danh Động Thiên.



Nàng đáp xuống khoảng đất trống giữa hồ nước.



Advertisement / Quảng cáo



Trong lòng Bạch Vô Thiên lúc này vô cùng hồi hợp, hắn trước giờ chưa từng nghĩ đến chuyện nam nữ. Chuyện song tu nhất thời hắn chưa kịp chuẩn bị, trong lòng thầm than không ổn.



Hoa Lạc Đồng sắc mặt ma mãnh, chầm chậm áp sát hắn, ép hắn vào bức tượng trung niên nhân. Khuôn mặt hắn hầu như ửng đỏ như đang say rượu. Hoa Lạc Đồng thấy vậy, không nhịn được ôm bụng cười.



Nàng vừa cười vừa nói “Sư đệ đầu óc rất tăm tối nha!”



Hắn lúc này mới biết bị Hoa Lạc Đồng trêu chọc, nhưng nghĩ lại những cử chỉ thất thố đó. Hắn cảm giác như muốn đào lỗ chui xuống. Tình huống này thật mất mặt.



Hoa Lạc Đồng không trêu chọc nữa, nàng chắp tay sau lưng. Sau đó ngẫm nghĩ một lúc nói “Sắp tới ta sẽ rời Đạo Viện, tìm phụ thân!”



Hắn nhất thời ngạc nhiên “Sư tỷ đã tìm được tung tích của… phụ thân rồi?”



Phụ thân nàng phải gọi sư phụ hắn là sư thúc, tình huống này giống như hắn là sư đệ của phụ thân nàng. Nhất thời hắn không biết phải làm sao gọi, chỉ đành dùng “phụ thân” nàng thay thế.




Hắn không do dự, liền xuyên qua cánh cửa đó. Trước mặt hắn là một dòng thời gian, hắn lần mò theo dòng thời gian từ hiện tại giảm dần cho đến quá khứ.



Quá trình tu luyện của nàng vô cùng khắc khổ, một thân tu luyện. Công pháp nàng tu luyện cũng là Minh Lý Thiên. Nàng luôn ngồi minh tưởng võ kỹ nên không nhận ra nàng học được những gì.



Đến một thời điểm xuất hiện tình huống, tượng Thủy Nguyệt Tiên Tử truyền thừa cho nàng, sau đó thì nàng ngất xỉu nhiều ngày.



Thời gian giảm dần cho đến khi nàng bước qua truyền tống trận. Đến một thế giới, đó là Văn Lang Châu.



Hình ảnh tiếp theo chính là nàng gặp một vị thiếu niên, hai người trải qua một chuyến hành trình, có vui cũng có khốc liệt. Hai tiểu hài tử giao tranh với đại mãng rồi đến Phù Đà Sơn. Hình ảnh hiện rõ ràng trong mắt hắn, chỉ là khuôn mặt không được nhìn thấy chi tiết.



Advertisement / Quảng cáo



Về phần Hoa Lạc Đồng, nàng cũng trải qua tiếp xúc, cũng nhìn xuyên thấu được con người bên trong hắn. Nhưng trong dòng chảy thời gian của hắn đã bị phong ấn lại, không thể xuyên qua được. Nguyên do là thực lực nàng không đủ để xuyên qua, chỉ có thể nhìn thấy thời điểm hắn tỉnh dậy, sau đó nhận gia chủ Bạch gia làm phụ thân.



Trải qua hai năm tu luyện và làm nhiệm vụ Bạch gia, hắn phát triển vô cùng mạnh. Chỉ là tu vi còn quá yếu không phát huy ra được chân chính thực lực.



Khi hắn mở mắt ra một lần nữa, khung cảnh đã có màu sắc trở lại. Lúc này mồ hôi hầu như đã ước hết cả y phục. Trên mái tóc Hoa Lạc Đồng vẫn còn thấm những giọt mồ hôi.



Nàng nhìn hắn mỉm cười nói “Giai đoạn tìm hiểu vô cùng thuận lợi. Có gì hôm sau chúng ta tu luyện tiếp”



Bụng hắn lúc này kêu lên một tiếng, hắn cảm giác vô cùng đói, hầu như là đói rã rời.



Hắn thắc mắc nói “Không phải ta mới dùng cơm sao?”



Hoa Lạc Đồng cười ha ha nói “Sư đệ nghĩ, chúng ta tu luyện bao lâu?”



Hắn nhất thời bối rối, hắn không có đếm cũng không có biện pháp đếm được thời gian.



Nàng giơ năm ngón tay lên nói “Đã qua năm ngày rồi!”