Thiếp Chờ Hoa Bỉ Ngạn

Chương 135 : Thông qua

Ngày đăng: 11:06 30/04/20


Tình huống ngàn cân treo sợi tóc, khiến không ít người căm ghét Hoa Lạc Đồng trong lòng thống khoái.



Bạch Vô Thiên biết năng lực của Hoa Lạc Đồng không tầm thường, nhưng trong lòng vẫn tràn ngập lo lắng. Vạn Kiếm Tề Phát, nếu một loạt công kích không biết uy lực sẽ như thế nào.



Hoa Lạc Đồng không còn cách nào khác, giải cấm một lần nữa. Lúc này nàng không cần phải che giấu thực lực nữa, mà chân chính bộc lộ tu vi Tứ Phẩm ra. Khí thế nhất thời bạo phát đi ra.



Hàn khí lúc này không còn thoắt ẩn thoắt hiện nữa mà tỏa ra xung quanh như những luồng linh khí thông thường. Hàn khí lan tỏa đến đâu, đóng băng đến đó. Thậm chí Vạn Kiếm đang treo lơ lửng trên không cũng bị đóng băng khiến thập nhị trưởng lão không thể nào khu động được.



Trong lúc nhất thời, toàn cảnh trở nên lạnh lẽo.



Bạch Vô Thiên cũng không ngờ, quá trình song tu, tâm ý tương thông. Hắn có thể cảm nhận được Kim Đan nàng tỏa ra những luồng hàn khí, hắn cứ tưởng chỉ là một loại biến dị, hoặc đó là đặc tính của Kim Đan mỗi người khác nhau. Giờ đây, hắn đã hiểu công pháp nàng tu luyện vô cùng bá đạo.



Advertisement / Quảng cáo



Hắn trong lúc vô ý, lại nghĩ đến hai bức tượng của vị lão giả và nam trung niên. Nếu hắn có thể tiếp nhận truyền thừa của một trong hai bức tượng đó. Không biết chừng, hắn cũng có một năng lực nghịch thiên không kém Hoa Lạc Đồng.



Thập nhị trưởng lão biết không thể thi triển được Vạn Kiếm Tề Phát, lão phất tay một cái. Toàn bộ chiêu thức tiêu thất, khí thể của lão nhất thời thu nhỏ lại.



Hàn khí từ Hoa Lạc Đồng vẫn không ngừng tỏa ra, khiến mọi thứ xung quanh trở nên lạnh lẽo. Thậm chí hơi thở của nàng cũng trở nên lạnh lẽo.



Lão nghi ngờ nói “Công pháp ngươi tu luyện, không phải của Đạo Viện!”



Nàng dửng dưng nói “Điều này không quan trọng, quan trọng vãn bối là người của Đạo Viện không phải sao?”



Điều này lão không thể nào bắt bẻ được. Cơ duyên của mỗi người đều khác nhau.




Lão liếc nhìn về phía lão viện trưởng. Sắc mặt lão viện trưởng lúc này âm trầm. Không phân biệt được tâm tình lão vui hay khó chịu. Cảm xúc bên ngoài, dường như đã bị lão triệt tiêu sạch sẽ.







Sau khi rời khỏi Diễn Võ Trường, Hoa Lạc Đồng cùng Bạch Vô Thiên một mạch đến vườn hoa ở Hoa Kiếm Phong.



Nơi đây có thể là nơi yên bình nhất của Hoa Lạc Đồng, nên khi thông qua khảo hạch, nàng không do dự thẳng hướng đến nơi này.



Advertisement / Quảng cáo



Vừa đáp xuống vườn hoa, tinh thần vốn bình thường của Hoa Lạc Đồng bỗng nhiên suy sụp. Nàng ngã về trước tựa vào vai Bạch Vô Thiên.



Sắc mặt nàng lúc này tái nhạt, sinh lực hầu như bị rút cạn kiệt. Nàng nhìn thẳng vào mắt hắn, sau đó gắng gượng nói “Sư đệ nhớ, tuyệt đối không để cho người khác thấy được nhược điểm của mình!”



Nàng nói xong, gục ngã lên vai hắn.



Hàn khí trước đó lạnh lẽo đã triệt tiêu không còn, giờ chỉ còn hơi nóng thoát ra từ cơ thể nàng. Hơi nóng át đi mùi hương khó chịu của Long Trảo hoa. Hắn ngồi xuống, để nàng tựa vào lòng mình. Trong lòng hắn dâng trào lên một cảm xúc. Cảm xúc này khiến hắn không thể nào bình tĩnh được.



Bàn tay hắn rụt rè vén sợi tóc nàng ra một bên, sau đó chăm chú nhìn đôi mắt nàng đang khép hờ. Có lúc sắc mặt nàng nhăn nhó vì sinh lực cạn kiệt, nàng gắng gượng đến bước này đã là kỳ tích.



Hắn không hiểu lắm, hắn cùng Hoa Lạc Đồng chỉ vừa gặp nhau, nhưng nàng ta dường như tin tưởng hắn tuyệt đối. Nàng cùng hắn song tu, thậm chí lúc không còn tỉnh táo, vẫn phó thác hoàn toàn vào hắn.



Có điều, cảm giác này sao lại quen thuộc đến như vậy…