Thiếp Chờ Hoa Bỉ Ngạn
Chương 245 : Liên tiếp diệt môn
Ngày đăng: 22:33 20/05/20
Hôm sau tại hoa viên Bạch gia, nơi tổ chức một buổi tiệc gia tộc mừng Bạch Vô Thiên trở về.
Hắn vẫn mang thân phận là Bạch Vô Thiên, đại thiếu gia của Bạch gia chuẩn bị tỷ thí với Trình gia ở Nam Sơn Nhiêu Khê cứ mỗi một trăm năm một lần.
Đây là một đại sự, có thể nói là sống còn của Bạch gia. Người bên ngoài cho rằng, một đại thiếu gia mới vừa trở về lại đảm nhiệm một trọng trách lớn lao được xem như sống còn của gia tộc là chuyện mạo hiểm. Nhưng thực tế, với tình hình trước đó không phải hắn đi thì cơ hội xem như là con số không.
Cao tầng Bạch gia và những nhân vật chủ chốt Bạch gia đều có mặt đông đủ gần một trăm người. Trong đó có vài bằng hữu trước kia của hắn khi tham gia Thiên Tài Chiến. Tất cả đều tụ họp lại trong mười bàn lớn được bày trí vô cùng trang trọng.
Lúc này Bạch Kinh Thiên đóng vai trò là chủ trì buổi tiệc đứng vị trí gần những trưởng bối của Bạch gia.
Hắn dõng dạc nói “Hôm nay mừng Thiên nhi trở về, đây là một chuyện vui. Không biết kết quả năm ngày sau sẽ như thế nào nhưng cứ vui vẻ trước đã. Nếu trọng trách Bạch gia ở Văn Lang Châu đã tận, có trách thì trách ông trời mà thôi. Bạch Kinh Thiên ta đã cố gắng đến bước này đã là cực hạn…”
Lời Bạch gia chủ vừa nói ra khiến nhiều người bắt đầu bàn tán. Bọn họ không nghĩ tới Bạch gia thật sự chuẩn bị đương đầu với một thử thách cực kỳ lớn.
Trong lứa hậu nhân Bạch gia, trong khoảng thời gian mười lăm năm trở lại đây, không người nào có đủ bản lĩnh để đảm nhận trách nhiệm này. Không biết từ đâu, Bạch gia chủ đem về một đại thiếu gia thất lạc bên ngoài là Bạch Vô Thiên làm lóe lên một hy vọng.
Những sự tích mà Bạch Vô Thiên được lưu truyền từ bên ngoài từ danh khí Phương Triết đổi thành Bạch Vô Thiên khiến nhiều người tin phục. Cho nên không ai khác đủ bản lĩnh để đảm nhận trọng trách này.
Đương nhiên có mạo hiểm thì nhân sinh mới thật sự thú vị.
Trong hàng ngũ trưởng bối, vị trưởng lão được xem là cổ lão của Bạch gia là Bạch Hữu Đạo. Lão có thể được xem như thế ngoại cao nhân của Bạch gia, phong thái tiên phong đạo cốt không ngăn cản chuyện Bạch Vô Thiên đứng ra đảm nhận nhiệm vụ. Điều đó càng khiến nhiều người còn e dè trở nên tin tưởng hơn.
Bạch Kinh Thiên đứng trước các vị trưởng bối hướng hắn dò hỏi “Thiên nhi có điều gì muốn nói với các vị trưởng bối không?”
Hoa Lạc Đồng một bên lắc đầu, nàng không nghĩ tới tên này vốn thích ở ẩn, không ngờ lại khoa trương như vậy.
Nàng cũng không do dự, nhanh chóng phóng lên phi hành kiếm.
Bạch Vô Thiên đưa ánh mắt về phía nghĩa phụ và các vị trưởng bối một lần rồi rời đi
Lưu Quang Kiếm chỉ lóe lên một tia sáng, sau đó liền biến mất phía sau chân trời.
Tốc độ di chuyển nhanh như một tia sáng.
Bạch Kinh Thiên và các vị trưởng bối Bạch gia thật sự mộng. Bọn họ nhìn biểu hiện vừa rồi của Phương Triết cũng đủ để bọn họ tin rằng sự lựa chọn trước kia quả không sai.
Chỉ tính riêng thanh phi hành kiếm phát ra dạ quang kia cũng khiến bọn họ nằm mơ cũng không nghĩ tới.
Bản thân Bạch Kinh Thiên và Bạch Vi Nhất trưởng lão trước kia từng tu luyện qua. Bọn họ biết giá trị thanh phi hành kiếm đó lớn như thế nào. Nếu cộng cả Bạch gia lại cũng chưa hẳn sở hữu được thanh phi hành kiếm đó.
Lần này hắn biểu lộ ra thực lực, chính là muốn cho bọn họ triệt để tin tưởng. Lần so tài này, hắn nhất định sẽ giành chiến thắng.
Phía sau lưng Bạch Kinh Thiên, Bạch Hữu Đạo thoáng nở một nụ cười. Lão chậm rãi vuốt chòm râu dài tiên phong đạo cốt, ánh mắt nhìn về phương hướng Bạch Vô Thiên vừa rời đi đầy chờ mong.
Lão thì thầm “Tuổi trẻ nhiệt huyết nên như vậy!”