Thiếp Chờ Hoa Bỉ Ngạn
Chương 246 : Lần đầu chạm mặt
Ngày đăng: 22:33 20/05/20
Cho đến hoàng hôn, Bạch Vô Thiên và Hoa Lạc Đồng mới đến được Đông Hải.
Đối diện hai người bọn họ chính là một vùng quần đảo gồm 102 đảo nhỏ. Có một số khu vực đã bị tàn phá nghiêm trọng, từ xa cả hai vẫn có thể nhìn thấy rõ ràng.
Khoảng cách từ Thiên Phong Thành ở Thanh Lương Quốc đến Đông Hải khá xa. Trước kia nếu dùng ngựa tốt nhất cũng phải mất từ mười đến mười lăm ngày. Giờ cưỡi phi hành kiếm, cả hai chỉ mất chừng tám canh giờ là đến được vùng phụ cận.
Hoa Lạc Đồng ở phía sau cứ khiều vai hắn, cố tình gây chú ý.
Hắn ngoáy đầu về sau, không hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Nàng ta đưa ngón tay chỉ về phương hướng mặt trời lặn. Lúc này phong cảnh hoàng hôn được phủ lên một màu trời chiều. Thân ảnh cả hai trong phút chốc trở nên nổi bật hơn.
Hắn mỉm cười, dùng ngón tay búng lên trán nàng ta một cái trách mắng “Chúng ta đang làm chính sự, sư tỷ lại gây chuyện…”
Nói rồi hắn tiếp tục điều khiển phi hành kiếm đi một vòng quan sát động tĩnh xung quanh. Một vài hòn đảo ở khu vực bên ngoài đã bị sang bằng, không còn khí tức con người sinh sống.
Cùng lúc đó, cách hai người bọn họ chừng hai mươi dặm có một chiến thuyền đang hướng về khu vực một hòn đảo vừa bị tấn công. Chiến thuyền này to lớn, sức chứa hơn năm nghìn người. Dẫn đầu là đảo chủ Lý Thừa Phong với chòm râu đen rậm rạp, bộ dáng có phần dũng mãnh.
Trong ba ngày liên tiếp, đã hơn mười lăm hòn đảo đã bị sang bằng. Hắn không hiểu lý do gì nhưng đối phương ra tay ngoan độc, sát phạt. Cho nên hắn thân là đảo chủ, bắt buộc phải sớm ra tay ngăn cản. Nếu không cả Liên Đảo sẽ không thể yên ổn.
Khi chiến thuyền đi thêm chừng năm dặm đường, tiếp cận được gần hòn đảo vừa bị tấn công.
Từ xa có thể nhìn thấy khói lửa đang bốc cháy lên nghi ngút.
Hắn nhanh chóng ra lệnh tiến vào hòn đảo, khoảng cách với bờ ước chừng còn năm trăm trượng. Bất ngờ xuất hiện một lưu quang đâm thẳng tới. Chỉ trong phút chốc xuyên thủng chiến thuyền, khiến chiến nhanh chóng bị lật sang một bên.
Trên chiến thuyền lúc này có hơn năm trăm nhân sĩ, bọn họ đều là thuộc hạ dưới trướng đảo chủ được trang bị đao kiếm khí thế có phần ngoan cường.
Trước mặt bọn họ, lúc này lơ lửng bảy thân ảnh.
Thân ảnh bảy người này phiêu phù trên không trung, sắc mặt băng lãnh như những sát thần. Những người trên chiến thuyền không thể nào kiểm soát được tâm trí, chỉ trong phút chốc tay chân bủn rủn, toàn thân buông lỏng.
Hắn chỉ buông ra một câu khinh thường rồi xoay người rời đi. Bảy thân ảnh bọn họ mờ dần rồi biến mất, không lưu lại khí tức hay ba động nào khác.
Nhóm thuộc hạ đảo chủ lúc này mới bình tĩnh lại. Bọn họ nhanh chóng dìu đảo chủ ngồi xuống, với thương tích nghiêm trọng như vậy. Đảo chủ mười phần không thể nào qua khỏi.
Hoa Lạc Đồng lúc này mới thở ra một hơi thật dài.
Lần đầu tiên nàng không thể kiểm soát được thân thể vốn của mình. Chuyện kỳ lạ này lại phát sinh trên người nàng khiến nàng đã mất đi bản ngã. Nàng cảm nhận thế giới quan nàng triệt để sụp đổ.
Bạch Vô Thiên nhìn bộ dáng suy sụp của Hoa Lạc Đồng. Hắn gấp rút không biết phải làm sao, chỉ có thể dùng hai tay bợ lấy khuôn mặt nàng bắt nàng nhìn thẳng vào mắt mình.
Hắn chậm rãi nói “Sư tỷ, bình tĩnh lại. Còn có ta đây!”
Hắn một bên an ủi, một bên chú ý đảo chủ đang trong tình trạng thoi thóp sắp không qua khỏi. Hắn buông Hoa Lạc Đồng ra, nhanh chóng lấy ra Liệu Thương Đan nhét vào miệng đảo chủ.
Chỉ mười hô hấp sau sắc mặt đảo chủ trở nên hồng hào, khí sắc đã bình thường lại.
Đảo chủ mở mắt ra, nhận ra thiếu niên đối diện vừa cứu hắn và thuộc hạ khỏi cái chết. Hắn cùng thuộc hạ nhanh chóng quỳ xuống hướng thiếu niên đối diện dập đầu ba cái.
Hắn thành khẩn nói “Đa tạ tiên nhân cứu mạng…”
Bạch Vô Thiên tiến lại gần đỡ đảo chủ lên rồi nói “Ta từ Bạch gia đến cứu viện. Việc hôm nay tạm thời đã xong, đối phương mười phần sẽ không ra tay nữa. Vị đại ca này cứ an tâm tịnh dưỡng”
Nói rồi, hắn dìu Hoa Lạc Đồng phóng lên phi hành kiếm rời đi.
Thân ảnh cả hai chớp mắt biến mất sau chân trời.
Phía sau người nào người nấy đều quỳ xuống vái lạy thêm một lần nữa. Đây chính là lần đầu tiên bọn họ gặp qua tiên nhân. Bởi vì chỉ có tiên nhân mới có thể cưỡi trên thanh kiếm bay lượn như vậy.
Đảo chủ nhìn theo bóng lưng của vị tiên nhân vừa rời đi, nội tâm dâng lên một sự cảm kích. Nếu không có Bạch gia ra tay kịp thời, bọn họ chắc chắn toàn quân bị diệt. Hắn nhủ lòng sau khi thương thế bình phục nhất định sẽ đến Bạch gia bái phỏng.