Thiếp Chờ Hoa Bỉ Ngạn
Chương 297 : Người đến từ Vạn Thú Tông
Ngày đăng: 10:48 02/08/20
Càng đến gần, Phương Triết nhận ra trên lưng phi ưng có thêm một thân ảnh nam nhân khoác trường bào. Người này không tỏa ra khí tức nguy hiểm, không đội mũ trùm đầu mà để lộ ra một loại tiếp cận thiện chí.
Phi ưng dừng lại ở khoảng cách chừng năm trượng.
Lúc này chân dung nam nhân đứng trên lưng phi ưng hiện ra rõ ràng hơn. Tuổi tác đã ngoài tứ tuần với gương mặt cương trực. Từ trong ánh mắt, Phương Triết nhận ra đối phương không hề có địch ý.
Nam nhân đánh giá Phương Triết một hồi mới tự giới thiệu “Ta là Tôn Thiên đến từ Vạn Thú Tông…”
“Vạn Thú Tông?”
Nam nhân nhìn vẻ ngạc nhiên của Phương Triết, hắn mỉm cười nói tiếp “Chiếc Thú Linh Liên tiểu đạo hữu đang đeo chính là di vật của tông chủ bọn ta…”
Phương Triết vô ý sờ lên Thú Linh Liên. Vật này theo hắn đã gần bốn năm. Nguồn gốc cũng rõ ràng, đó là từ một bộ xương cốt với xuất thân từ Vạn Thú Tông. Nói như vậy, bộ xương cốt kia chính là tông chủ Vạn Thú Tông.
Hắn tò mò hỏi “Tiền bối lần này tìm đến nơi này là có việc gì? Quả thật giữa vãn bối và Vạn Thú Tông đúng là có cơ duyên không nhỏ!”
Vị nam nhân tên Tôn Thiên thấy đối phương dễ nói chuyện, liền trực tiếp mở miệng “Cho hỏi, chiếc Giới Chỉ tiểu đạo hữu đang đeo nhặt được từ đâu?”
Phương Triết không do dự trả lời “Từ một bộ xương cốt trong một hang động ở Văn Lang Châu!”
Nghe được câu trả lời của Phương Triết. Thân thể vị nam nhân tên Tôn Thiên lảo đảo như muốn gục ngã, nội tâm hắn trong phút chốc thay đổi, sắc mặt thay bằng một nét thâm trầm.
Sự việc tông chủ bọn họ vẫn lạc, trước đó cao tầng Vạn Thú Tông chín phần đã xác nhận. Nhưng còn một phần vẫn là còn hy vọng, thật không ngờ, một phần kia chính là câu trả lời từ vị thiếu niên đối diện.
Hắn thở một hơi dài, thể hiện ra một sự mệt mỏi.
Hắn nói tiếp “Đa tạ tiểu đạo hữu đã cho Vạn Thú tông một câu trả lời!”
Phương Triết cân nhắc một hồi rồi nói “Có phải Tôn tiền bối sớm có mặt ở khu vực này?”
Tôn Thiên gật đầu xác nhận.
Quả thật, hắn theo chân vị thiếu niên đến nơi này. Chính bản thân hắn cũng tận mắt chứng kiến thủ đoạn bất phàm của đối phương.
Chính vì tận mắt chứng kiến, hắn mới tin rằng một người phi phàm mới có cơ duyên nghịch thiên, gặp qua hài cốt của tông chủ bọn họ. Kèm theo là sở hữu di vật của tông chủ.
Phương Triết lại hỏi tiếp “Trường hợp vãn bối nguy hiểm đến tính mạng, Tôn tiền bối có ra mặt giúp đỡ không?”
Tôn Thiên không trả lời ngay, mà rơi vào trầm mặc.
Thiếu niên này chính là muốn thăm dò thiện chí của hắn. Bất quá, sự việc ở Quỷ Vực có giới luật của Quỷ Vực, cho dù địa vị thế nào cũng không quan trọng.
Hắn tỏ ra thất vọng nói “Chuyện Ma Môn, Vạn Thú Tông không thể nhúng tay vào. Đó là giới luật của Liên Minh, tiểu đạo hữu thông cảm!”
Phương Triết tiếp tục chất vấn “Nếu quả thật, tính mạng vãn bối thật sự ngàn cân treo sợi tóc thì sao?”
Tôn Thiên lúc này không do dự liền trả lời “Vì tông chủ, Tôn mỗ sẵn sàng phá vỡ giới luật…”
Phương Triết nghe đối phương đưa ra một câu trả lời thuận tai. Hắn thoáng mỉm cười, đơn giản chỉ là hắn muốn thử xem tâm tính người Vạn Thú Tông thế nào. Thật ra, người Vạn Thú Tông cũng rất là chính trực.
Tôn Thiên nhìn sắc mặt thiếu niên đối diện đã hòa hoãn lại, xem như mối quan hệ giữa hai bên đã tiến thêm một bước.
Hắn đưa ánh mắt về phía Giới Chỉ của tông chủ Vạn Thú Tông. Nội tâm dâng lên một sự xúc động mãnh liệt.
Hắn ngập ngừng một hồi rồi đưa ra lời đề nghị “Tiểu đạo hữu có thể đến Vạn Thú Tông làm khách một hai ngày được không?”
Phương Triết ngạc nhiên hỏi lại “Vì sao vãn bối phải đến Vạn Thú Tông làm khách?”
Hắn chất vấn chủ yếu là theo một thông lệ khách sáo. Hắn hiểu rõ mục đích vị tiền bối Tôn Thiên muốn hắn đến Vạn Thú Tông làm khách, là muốn hắn bàn giao lại di vật của tông chủ bọn họ.
Đối với hắn mà nói, chiếc Giới Chỉ này hoàn toàn vô dụng. Hắn không có khả năng sở hữu cũng như là làm chủ Giới Chỉ này. Bàn giao lại cho Vạn Thú Tông là một việc nên làm.
Tôn Thiên nghe Phương Triết nói xong, tâm trạng phút chốc trở nên nhẹ nhõm.
Xem như nhiệm vụ của hắn đã hoàn thành tốt đẹp.
Hắn thoáng nhìn thấy chiếc Tỏa Đinh Giới Chỉ trong tay Phương Triết. Tình huống trước đó, bản thân hắn cũng tận mắt chứng kiến. Cho nên nội tình bên trong, hắn có một phần rõ ràng.
Bởi vì đối phương đồng ý đến Vạn Thú Tông làm khách, xem như hai bên đã thiết lập được giao tình không nhỏ.
Giúp đối phương giải khai khúc mắc, cũng xem như báo đáp đối phương một phần ân huệ.
Hắn từ tốn nói “Tỏa Đinh Giới Chỉ chính là một loại cơ duyên không nhỏ của tiểu đạo hữu, không nên vứt bỏ!”
Phương Triết nghe Tôn Thiên nói vậy, hắn không bất ngờ. Bởi vì trước đó, đối phương xác nhận đã âm thầm quan sát, cho nên sự việc Quả Đầu Ác Phụ bị phong ấn trong Tỏa Đinh Giới Chỉ, khả năng đối phương cũng tận mắt chứng kiến.
Bất quá bản chất Quả Đầu Ác Phụ quá hung ác, lại cực kỳ lợi hại. Giữ bên mình chính là một loại tai họa không hơn không kém, nói chi là cơ duyên.
Tôn Thiên không bất ngờ trước thái độ dứt khoát, muốn từ bỏ Tỏa Đinh Giới Chỉ. Việc này mà lộ ra bên ngoài, không biết bao nhiêu người muốn đoạt lấy.
Về bản chất Quả Đầu Ác Phụ là một loại tồn tại hung ác, năng lực khó dò. Nhưng lợi ích mang lại, đối với người biết tận dụng thì cực kỳ to lớn. Có thể nói giá trị không thể giao dịch được.
Trường hợp Quả Đầu Ác Phụ vào trong tay một vị đại năng, Quả Đầu Ác Phụ có thể sẽ trở thành một lô đỉnh dùng để chủ nhân tu luyện. Cũng có thể chế tạo khôi lỗi, luyện chế pháp khí.
Tôn Thiên thoáng mỉm cười.
Hắn nói tiếp “Bản chất loại tồn tại này hung ác, nhưng cũng là một loại tồn tại cực kỳ đáng thương. Bản chất Quả Đầu Ác Phụ không tự nhiên mà sinh ra. Loại tồn tại này có thể được tạo ra từ một loại nguyền rủa, cũng có thể một loại siêu cấp sinh vật biến dị. Nói chung là nó rất đáng thương. Tiểu đạo hữu không nên vứt bỏ nó…”
Đây chính là một lời thật lòng.
Bản thân Tôn Thiên không hiểu vì sao lại nói quá nhiều. Có thể bản thân nhìn thiếu niên đối diện có một phần ngốc nghếch nên mới tùy tiện chỉ điểm.
Phương Triết thấy vậy liền đeo Tỏa Đinh Giới Chỉ lên ngón áp út. Kỳ lạ là chiếc Giới Chỉ vô cùng vừa vặn như chế tạo riêng cho hắn.
Tôn Thiên nhìn hành động của thiếu niên đối diện, trong ánh mắt không giấu được sự thích thú. Mặc dù thiếu niên này có ngoại hình kỳ lạ với làn da màu đen nhưng tâm tính có một phần ngốc nghếch, thật thà.
Hắn cười nói “Xem như việc nhờ cậy đã xong, ba ngày sau Tôn mỗ sẽ cho người đến đón tiểu đạo hữu đến Vạn Thú Thông. Trước mắt thì Tôn mỗ cáo biệt!”
Phương Triết vội vàng chắp tay lại, hắn cũng nói “Vậy ba ngày sau gặp!”
Tôn Thiên thấy đối phương khách sáo, lễ phép. Hắn thích thú cười ha ha, rồi điều khiển phi ưng rời đi.
Phương Triết lặng người nhìn theo thân ảnh phi ưng, trong lòng hắn nhủ thầm “Nếu có cơ hội, hướng Tôn tiền bối xin một con phi hành thú mới được…”