Thiếp Chờ Hoa Bỉ Ngạn

Chương 298 : Huyết Trì

Ngày đăng: 10:48 02/08/20


Sau khi vị tiền bối Tôn Thiên đến từ Vạn Thú Tông rời đi, Phương Triết nhanh chóng thu nhặt thanh đao “Lục Vân” rồi trở về Âm Lôi Đài.



Khi đến nơi, tình huống ở Âm Lôi Đài lúc này hoàn toàn tĩnh lặng.



Tứ đại trưởng lão với thương tích nghiêm trọng gắng gượng lo lắng cho Mặc Thần Dương. Bọn họ không nghĩ tới, Ám Thiên lại giở loại thủ đoạn âm hiểm như vậy lên người thiếu chủ.



Phương Triết nhìn nét mặt thất lạc của Lý Nhược Băng, nội tâm hắn cũng có một sự đồng cảm. Năng lực nàng có giới hạn, trong trận chiến vừa rồi nếu nàng ta nhúng tay vào càng vướng tay vướng chân. Xem như là một gánh nặng.



Chỉ cần nàng ta giữ tốt mạng sống đã là một sự trợ giúp không hề nhỏ.



Hắn tiến lại gần tứ đại trưởng lão, bàn giao lại thanh đao “Lục Vân”.



Hắn bắt đầu quan sát tình huống của Mặc Thần Dương. Mặc Thần Dương lúc này giống như một bộ xác khô, khí tức vô cùng mỏng manh. Tùy thời có thể đứt đoạn.



Hắn quay sang Tiểu Mạn dò hỏi “Tiểu Mạn chuyện gì cũng biết, tình huống nhị đệ ta như vậy. Tiểu Mạn có cách nào không?”



Tiểu Mạn mỉm cười, nàng hí hửng xòe bàn tay ra nói “Cho Tiểu Mạn hai ma kén, Tiểu Mạn nói!”



Phương Triết biểu lộ có chút đặc sắc “Không nghĩ tới Tiểu Mạn đối với đại ca ca ta luôn tính toán như vậy. Tâm đại ca ca rất đau lòng!”



Tiểu Mạn chịu thua vị đại ca ca này, nhây không thể tin được. Chỉ là hai cái ma kén mà keo kiệt đến như vậy. Bất quá, nàng vẫn đầu hàng loại tính khí này.



Nàng mới nói “Theo như Tiểu Mạn được biết, ở Ma Môn có một bảo địa gọi là Huyết Trì. Nếu có thể để nhị đệ đại ca ngâm trong Huyết Trì, khả năng nhị đệ ca ca sẽ hồi phục lại như trước…”



Man Thiếu thấy Tiểu Mạn đang bày ra sự hiểu biết, hắn cũng chen vào “Thực ra tình trạng của nhị đệ chủ nhân, rất phù hợp với thủ đoạn Khởi Tử Hoàn Sinh của Man Tộc…”



“Khởi Tử Hoàn Sinh?”



Man Thiếu lắc đầu nói “Không phải ý tứ là giúp người chết sống lại mà là một Man nhân đoạt rút huyết nhục, trùng khởi lại bản thể khiến năng lực bản thân tăng lên gấp trăm lần. Loại thủ đoạn này cần dược liệu tái tạo trân quý nhất. Trùng hợp ở đây chính là chủ nhân có ma kén…”



Phương Triết không hỏi phương thức, hắn trực tiếp hỏi số lượng “Bao nhiêu?”



Man Thiếu giơ năm ngón tay ra.



Nội tâm Man Thiếu cũng rất là nuối tiếc, năm cái ma kén chính là một loại tài phú không nhỏ. Số lượng năm cái chính là đủ để bản thân hắn nâng lên Lục Man. Chính là nhảy một lúc hai cái cảnh giới.





Phương Triết không do dự, lấy ra chín cái ma kén, ném xuống mặt đất.



Man Thiếu nội tâm nhảy dựng, Tiểu Mạn một bên nhích một bước chân. Nàng ta quả thật cũng không nhịn được sự cám dỗ cực kỳ to lớn này.



Bất quá, Man Thiếu giữ được điềm tĩnh, hắn chậm rãi nói “Cái này… chủ nhân ý tứ là cho tiểu nô bốn cái sao?”



Phương Triết muốn lao đến gõ đầu hắn cho tỉnh táo. Tên này quá sân si đi.



Hắn mới nói “Trước thưởng cho mỗi người hai cái…”



Tiểu Mạn và Man Thiếu đồng loạt liên tưởng “Trước sao? Ý là sẽ còn khen thưởng nữa…”



Man Thiếu xem như tâm tư lâu nay theo sau chủ nhân đã có một phần kết quả. Hắn nói “Mang nhị đệ của chủ nhân đến Huyết Trì, tiểu nô sẽ vận dụng thủ đoạn…”



Tứ đại trưởng lão sắc mặt lập tức phấn chấn. Vị trưởng lão Âm Phong nhanh chóng vác Mặc Thần Dương lên vai, hồ hởi nói “Theo bọn ta!”



Nói rồi, ba vị trưởng lão còn lại đi trước dẫn đường. Trưởng lão Âm Phong vác Mặc Thần Dương nhanh chóng theo sau.



Phương Triết nhìn thân ảnh tứ đại trưởng lão lướt về trước. Hắn nhanh chóng thu Tiểu Hắc và Tiểu Bach vào Thú Lính Liên rồi cùng Tiểu Mạn và Man Thiếu đuổi theo.



Tứ đại trưởng lão một mạch di chuyển đến theo phương hướng đến Quỷ Sơn, nơi đó là cấm địa Ma Môn cũng là nơi tọa lạc của thánh địa Ma Môn - Huyết Trì.



Tương truyền, Huyết Trì tồn tại hàng nghìn năm trước từ thời môn chủ Ma Môn đời đầu đạt ngưỡng ma hiệu Thiên Ma lưu lại.



Trưởng lão Âm Phong đặt Mặc Thần Dương tựa vào một tảng đá.



Hắn hướng đến vị trưởng lão Đại Chấn nói “Nếu vậy thiếu chủ làm thế nào đây lão ca?”



Trưởng lão Đại Chấn vốn ít nói nên chỉ có thể lắc đầu không biết phải làm như thế nào.



Sắc mặt hai vị trưởng lão khác là Ma Khải và Ám Hoa cũng không khá hơn là bao.



Vừa thoát khỏi sinh tử quan, thiểu chủ Mặc Thần Dương bị ám hại. Bọn họ vừa tìm được cách cứu chữa thiếu chủ thì Huyết Trì lại khô cạn. Việc này không cần suy đoán, ai cũng biết chính do Ám Thiên gây ra.



Phương Triết thấy vậy, liền hướng Man Thiếu dò hỏi “Nếu không có Huyết Trì thì có thể cứu được nhị đệ ta không?”



Man Thiếu lúng túng, không biết trả lời sao. Phương Triết nói tiếp “Nếu có cách, thưởng gấp đôi!”



Man Thiếu nội tâm nhảy dựng, nhưng hắn cũng không có cách nào cứu lấy nhị đệ của chủ nhân được.



Biểu hiện này khiến Phương Triết tin rằng. Tên này đúng là không có cách nào khác.



Khi mọi người không biết phải làm gì tiếp theo. Từ phía sau vách đá có tiếng bước chân xào xạc tiến lại. Đối phương chính là cố tình gây ra tiếng động để mọi người chú ý.



Từ phía sau vách đá bước ra một thân ảnh khoác trường bào với mũ trùm kín đầu chỉ lộ ra cặp mắt đỏ ngầu.



Người này chính là thuộc hạ dưới trướng của môn chủ Ám Thiên - người thừa sai của các đời môn chủ Ma Môn - Ám Không.



Tứ đại trưởng lão nhận ra người thừa sai của các đời môn chủ, sắc mặt bọn họ liền giãn ra. Bởi vì người này vô hại.



Bọn họ đều biết, người thừa sai Ám Không phụng lệnh chủ nhân cũng là một đời môn chủ Ma Môn cách đây hai nghìn năm trước coi sóc Ma Môn. Cho nên, nhiệm vụ của hắn chính là quản lý nội vụ Ma Môn và nghe theo lệnh môn chủ hành sự. Có điều hắn không giết người, không hại người. Quy tắc này do chủ nhân hắn đặt ra, hắn chỉ phụng lệnh hành sự.



Cho nên nói hắn vô hại chính là như vậy.



Không đợi tứ đại trưởng lão nghi hoặc, hắn mở lời “Bốn bị đại nhân chính là muốn dùng Huyết Trì cứu chữa vị thiếu chủ nhân Ma Môn tương lai này?”



Trưởng lão Âm Phong lập tức gật đầu xác nhận.



Người thừa sai Ám Không ra vẻ suy tư một hồi rồi nói “Nếu tiểu nhân giúp chủ nhân tương lai phản bội lại đương nhiệm môn chủ Ma Môn chắc là không phải phạm vào trọng tội?”



Lúc này tứ đại trưởng lão đồng loạt gật đầu.



Hắn gật đầu, xem như đã minh bạch được việc mình chuẩn bị làm.