Thiếp Chờ Hoa Bỉ Ngạn

Chương 30 : Thuồng Luồng xuất hiện

Ngày đăng: 11:05 30/04/20


Du thuyền chở bọn người Phương Triết chầm chậm tiến vào Lộc Nhân Thôn. Hai bên bờ vẫn còn đông đảo đoàn người du ngoạn, tham gia lễ hội. Khung cảnh nhiều gia đình, nhiều cặp tình nhân ở hai bên bờ kênh thả hoa đăng trôi theo dòng sông vẫn liên tục không ngừng.



Lúc này Tiểu Hắc cùng Phương Triết ở đầu thuyền. Tiểu Hắc đang nằm uể oải bỗng ngóc đầu dậy, đôi tai nó vểnh lên, nó phát giác được có gì đó không ổn. Phương Triết cũng cảm giác được một mối nguy cơ đang rình rập cách hắn không xa, nhưng hắn không có cách gì truy ra được.



Phương Triết ngẫm nghĩ một hồi lâu, chiếc thuyền vẫn chầm chậm di chuyển. Hắn chợt nhớ đến Thủy Lăng Kính trong túi vải, hắn đã từng dùng Thủy Lăng Kính soi rọi được một số thứ mà mắt thường không nhìn thấy được. Hắn vội vàng điểm nhẹ ngón tay, Thủy Lăng Kính bay ra khỏi túi và rơi vào tay hắn.



Hắn cằm Thủy Lăng Kính hướng về hai bên con kênh, sau đó di chuyển về phía trước mặt. Bất ngờ phát sinh, một dòng khí nóng màu xanh nhạt từ dưới mặt nước tỏa lên khỏi mặt nước. Vị trí ngay cây cầu bán nguyệt cách một đoạn chừng hai ba trăm trượng.



Trên cây cầu lúc này có vài người, Phương Triết chú ý đến đôi nam nữ và một tiểu hài tử đang dắt tay nhau nhìn phong cảnh. Vì cầu bán nguyệt khá hẹp, lại người qua đường tới tấp nên vô tình tách đôi nam nữ và tiểu hài tử rời nhau.



Phương Triết nhìn tràn cảnh trước mắt đoán được điều không ổn, phía dưới mặt nước bắt đầu soi lên bọt khí, từ những bọt khí, bắt đầu tạo thành đợt gợn sóng, gợn sóng bắt đầu lớn dần tạo thành vòng xoáy.



Lúc này động tĩnh đã bắt đầu chuyển biến lớn, nên mọi người xung quanh bắt đầu lo sợ và chạy tán loạn.



Phương Triết vẫn chưa buông Thủy Lăng Kính ra, mà tiếp tục dùng Thủy Lăng Kính soi rọi tràn cảnh trước mắt, mà mắt thường không nhìn thấy được.



Vòng xoáy trên mặt nước càng lúc càng lớn, cho đến khi dao động ảnh hưởng một vùng nước sâu xung quanh. Chiếc du thuyền Phương Triết đang đứng cũng dừng lại, bị sóng nước đập làm rung chuyển.



Từ dưới mặt nước bắn lên một cái bóng màu đen khổng lồ, hình dáng như một con rắn cao chừng hai mươi trượng.



Một vài người cao tuổi nhìn thấy xuất hiện con rắn khổng lồ từ dưới mặt nước trồi lên. Bọn họ hoảng sợ, lắp bắp sau đó hét lên “Thuồng luồng ngàn năm, chạy mau!”



Tiếng thét mang theo tên gọi con rắn khổng lồ vang dội khắp nơi, mọi người trong Lộc Nhân Thôn ai cũng bỏ chạy.



Người ngoài thôn thì không biết gốc gác con rắn này, nhưng dân bản địa Nhiêu Lộc Thôn đều biết. Đây đích xác là thuồng luồng, bộ dáng cao hai mươi trượng của nó chứng tỏ đã trên một ngàn năm tuổi.



Tương truyền loài vật này từng hoành hành bá đạo, sở thích ăn thịt hài đồng. Nên người xưa từng dùng trẻ nhỏ làm vật tế để nó không xâm hại người trong thôn.
Vị đội trưởng chấp tay lại trả lời “Tiểu nhân là đội trưởng cung thủ Lộc Nhân Thôn”



Phương Triết nhìn vị đội trưởng không báo danh tính, như không muốn giới thiệu nhiều về mình. Phương Triết hỏi tiếp “Con thủy quái này, người trong thôn gọi là Thuồng Luồng, cho hỏi đại ca có biết lai lịch của nó như thế nào không?”



Vị đội trưởng cung thủ nghe hỏi lai lịch Thuồng Luồng, hắn suy nghĩ một lúc mới trả lời “Con thủy quái này tên là Thuồng Luồng, trong sách cổ có ghi chép chuyên ăn thịt trẻ con. Ngày trước tế thủy thần chính tế cho nó, để cầu mong đường thủy bình yên. Lần này thình lình xuất hiện, đúng là mầm họa của Lộc Nhân Thôn”



Phương Triết dự định hỏi tiếp, thì người của các gia tộc xuất hiện. Trong đó có Bạch gia, Mộ Dung gia, Lâm gia, Cao gia… Bọn họ xuất hiện để tìm hiểu sự việc, rồi bảo hộ người gia tộc an toàn trở về nhà.



Bạch Thi Lan, tỷ muội Mộ Dung Nhiễm Nhiễm cũng theo mấy vị hộ vệ trở về gia tộc mình. Chỉ còn lại Phương Triết và Tiểu Hắc.



Một lúc sau, xe ngựa Phương gia cũng đến hiện trường. Tiêu Kim Lan vừa xuống xe ngựa liền lao vào ôm lấy Phương Triết. Đối với nàng, Phương Triết vẫn còn là một hài tử không hơn không kém. Khi nhận được tin thủy quái làm loạn ở kênh Nhiêu Lộc. Đồng thời Phương Triết cũng đang du ngoạn trên du thuyền, nên nàng vô cùng lo lắng.



Tiêu Kim Lan nhìn thấy Phương Triết bình an vô sự, nàng buông con trai ra, sau đó dặn dò “Sau này con trai không được hành động lỗ mãng như vậy nữa. Mẫu thân chỉ có mình hài nhi thôi!”



Phương Trung Kiên đứng bên canh, gõ đầu Phương Triết một cái. Sau đó hắn mới nói “Bản lĩnh con trai, phụ thân hiểu qua loa, nhưng con trai sau này không nên hành động lỗ mãng như vậy, mẫu thân con sẽ không an tâm”



Phương Triết gật đầu, đáp lại “Hài nhi hiểu, cha mẹ yên tâm. Hơn nữa có Tiểu Hắc, hài nhi sẽ rất an toàn!”



Tiêu Kim Lan vuốt mái tóc con trai mình, vẻ mặt dịu dàng. Sau đó mới nói “Giờ cũng trễ, Triết nhi với Tiểu Hắc trở về nhà đi. Cha mẹ đi xe ngựa về sau!”



Phương Triết gật đầu sau đó phóng lên lưng Tiểu Hắc trở về nhà. Tiêu Kim Lan nhìn theo bóng dáng con trai trên lưng Tiểu Hắc, nàng mỉm cười thì thầm bên tai phu quân mình “Hai đứa nó, không biết sau này sẽ quậy phá đến mức nào. Dù sao có Tiểu Hắc bên cạnh, thiếp cảm thấy an tâm hơn một chút”



Phương Trung Kiên gật đầu bổ sung “Tiểu Hắc đúng là không tầm thường, có nó bên cạnh, ta thấy Triết nhi cười nhiều hơn trước rất nhiều…”



Hai phu phụ trò chuyện một lúc, rồi cũng lên xe ngựa trở về Phương phủ. Sự việc diễn ra ở Lộc Nhân Thôn khép lại, những người chứng kiến truyền tai nhau nghe về việc Phương Triết, thiếu gia Phương gia đơn đả độc đấu với thủy quái. Nhờ hắn mà Lộc Nhân Thôn mới không bị thủy quái tàn phá nghiêm trọng. Danh khí Phương gia lại được lan truyền xa hơn.