Thiếp Chờ Hoa Bỉ Ngạn

Chương 31 : Tiến về Thăng Long thành

Ngày đăng: 11:05 30/04/20


Sau sự kiện thủy quái xuất hiện ở Lộc Nhân Thôn, danh khí của Phương Triết, tiểu thiếu gia nhà họ Phương lan tỏa khắp Lăng Ba Thành.



Khuôn viên hai trăm dặm, hầu như ai cũng biết đến Phương Triết. Thiếu niên trẻ tuổi can đảm, một mình chống chọi lại thủy quái cứu được ba mạng người.



Sau khi người của quan phủ tiến hành điều tra quanh kênh Nhiêu Lộc, bọn họ phát hiện một con đường hầm dưới kênh thông ra sông Hoài. Đường hầm này lớn, vừa đúng kích thước của con Thuồng Luồng. Bọn họ nhìn dấu vết lưu lại, kết luận con thủy quái từ sông Hoài theo đường ngầm đi vào làm hại dân trong thôn, và cũng đã thoát ra bằng chính con đường đó. Vì thế đường hầm đã bị người quan phủ phong bế lại để ngăn ngừa hậu họa.



Sau khi mối nguy hại về con thủy quái có tên Thuồng Luồng đã được bài trừ, từ đó hai bên đường kênh Nhiêu Lộc, mới được khai thông, cho người dân lưu hành bình thường.







Ba tháng sau, tại Mộ Dung Lâm Viên.



Mộ Dung Nhiễm Nhiễm trong đình, nhìn ra bên ngoài Phương Triết đang luyện tập Vân Trung Bộ. Từ sau sự việc tận mắt nhìn thấy bản lĩnh phi thường của Phương Triết, nàng quyết định đi theo tìm hiểu.



Phương Triết không giấu giếm được nàng, nên cuối cùng đành phải chìu theo ý Mộ Dung Nhiễm Nhiễm, với một điều kiện là kết nghĩa huynh muội.



Điều này khiến Mộ Dung Nhiễm Nhiễm suy nghĩ nhiều ngày mới đưa ra quyết định, và đồng ý kết nghĩa huynh muội với Phương Triết. Nàng nhận ra, bản thân thích Phương Triết vì bản lĩnh, hơn nữa Phương Triết lại là một thiếu niên tốt bụng, chính quân tử. Tình cảm nam nữ hầu như không nhiều bằng sự hâm mộ. Nếu đã là hâm mộ, chỉ cần bên cạnh hắn dây dưa, cũng xem như là một hạnh phúc.



Quyết định của Mộ Dung Nhiễm Nhiễm hầu như làm trưởng bối gia tộc bất ngờ, nhưng ai cũng tán thành. Vì chỉ cần bọn tiểu bối có quan hệ huynh muội, quan hệ lớn của hai gia tộc sẽ khắng khít hơn rất nhiều.



Lúc này, Phương Triết đang mải mê luyện tập Vân Trung Bộ. Bước đi của hắn đã thuần phục và hầu như đạt được năm thành. Hắn cảm giác được bản thân đã có một tí ảo giác xuất hiện. Những ảo giác này, hay còn gọi là tàn ảnh lưu lại trong sát na, nhưng chưa rõ ràng lắm. Hắn còn luyện rất nhiều mới đạt được “Bách Biến Thập Ảnh” mà Bạch Vi Nhất trưởng lão đề cập.



Nhắc đến Bạch Vi Nhất trưởng lão, hắn khẽ cười. Nếu lão có mặt lúc này, chắc sẽ há to miệng ra không khép lại được. Người bình thường tu luyện Vân Trung Bộ đạt được năm thành, chuyện thật như đùa. Lão đã từng đạt được tám thành, nhưng trước đó năm thành, lão phải dành thời gian vỏn vẹn mười năm, mười năm trời mới có thể tạo ra một phần tàn ảnh. Còn Phương Triết thì mới bao lâu chứ.




Phương Triết vén tấm rèm, nhìn xung quanh xem xet. Bên cạnh có một tấm bảng bằng gỗ, có ghi mỗi người một trăm quan tiền. Số tiền này chủ yếu dùng để chi trả cho nha sai đi tuần và bảo dưỡng con đường. Phương Triết thậm chí còn thấy quan ấn trên tấm bảng bằng gỗ. Chứng tỏ chi phí bắt buộc phải bỏ ra, nhưng người này lại hét lên đến hai mươi lượng bạc.



Phương Triết xuống ngựa, ra bên ngoài. Hắn chỉ vào tấm bảng của quan phủ nói “Tấm bảng vẫn còn đó, ngươi định trấn lột sao?”



Bọn người Mộc phủ đứng chặn đường, vốn tiếp thu tiền phí cho quan phủ. Nhưng vì bọn chúng nhìn thấy đoàn xe ngựa chỉ có ba người, nên nổi lên lòng tham.



Tên thủ lĩnh Mộc phủ cười hắc hắn nói “Một trăm quan tiền là nhiều người, ba người các ngươi thì mỗi người phải hai mươi lượng. Nếu không bỏ ra, thì đừng hòng qua ngọn đèo này”



Phương Triết nhìn bọn người Mộc phủ hung hãn, hắn lười nói chuyện, trực tiếp ném ba trăm quan tiền cho tên thủ lĩnh rồi lên xe ngựa tiếp tục đi.



Tên thủ lĩnh nhìn động thái của Phương Triết hắn nổi giận, hai mươi tên Mộc phủ lao vào chặn đường xe ngựa Phương Triết.



Thình lình một bóng người từ trong xe ngựa lao ra đá bay năm tên Mộc phủ. Thân ảnh đó chính là Phương Hổ, hộ vệ có võ công lợi hại không kém gì Phương Long.



Năm tên bị đá bay ra sau, vất vả ngồi dậy không dám phản kháng, liền rút lui ra sau.



Phương Hổ quát “Tên nào sinh sự, bước lên!”



Tên thủ lĩnh Mộc phủ tức giận, quát lên một tiếng. Hắn cùng những tên còn lại lao vào định quần ẩu Phương Hổ. Phương Hổ nhẹ nhàng né tránh, rồi tùy hứng tung liên hoàn cước, khiến hơn mười tên bay về phía sau. Phương Hổ là cao thủ, còn bọn chúng chỉ là Mộc phủ lâu la. Nên giống như lấy trứng chọi đá.



Phương Hổ phủi phủi vạc áo, liếc nhìn bọn chúng kinh thường rồi lên xe ngựa rời đi. Bỏ lại phía sau hai chục tên bò lăn trên mặt đất. Bọn chúng hôm nay, chọc phải cao thủ, hậu quả chỉ có một là toàn quân bị diệt.