Thiếp Chờ Hoa Bỉ Ngạn

Chương 175 : Bí mật khối Tinh Vẫn Thạch

Ngày đăng: 11:05 30/04/20


Thân ảnh Thẩm Giai Nghê xuất hiện sau vách đá khiến sư đồ bốn người kinh ngạc.



Nàng nhận ra người xuất hiện là Cổ Thanh Sơn nên nhanh chóng thu hồi sát chiêu lại. Trước đó nàng cảm nhận được bí cảnh có người xâm nhập vào. Nàng tưởng rằng bọn người Ám Thiên đuổi theo nên bố trí sát chiêu chờ đợi. Không nghĩ đến, người xuất hiện lại là Cổ Thanh Sơn.



Phần Kiếm Hư Chân Quân, lão nhận ra thân ảnh Thẩm Giai Nghê, trên nét mặt có phần tiều tụy vì bị trọng thương. Trên ngực vẫn còn lưu lại một vết thương chí mạng. Nếu năng lực nàng không đủ, có thể đã bỏ mình rồi.



Lão do dự một hồi mới cất tiếng nói “Ngươi… không sao chứ?”



Câu nói này nhẹ nhàng, nhưng đánh động đến tâm can nàng. Miễn là không phải lời nói oán trách, lời nói mỉa mai hay oán hận thì mọi lời nói từ Cổ Thanh Sơn phát ra đều ngọt ngào.



Nàng hít sâu một hơi, giọng nói có phần dịu dàng “Chưa đến nỗi bỏ mình… Còn sư huynh?”



Ánh mắt nàng đảo qua ba thiếu niên sau lưng Kiếm Hư Chân Quân. Lúc này nàng mới hiểu vì sao lão lại đến Vân Mộng Bí Cảnh. Chẳng qua là vì muốn dẫn dắt ba đồ đệ tu luyện.



Ánh mắt nàng đảo qua một vòng hang động. Nơi đây trước kia từng chứa rất nhiều ký ức hạnh phúc của hai người. Hồ nước kia là nơi hai người từng tu luyện, bên cạnh hồ nước có một thông đạo để đi vào Vân Mộng Bí Cảnh. Trên vách đá vẫn còn hình ảnh ngô nghê của hai người.



Lão đánh giá thương tích trên người Thẩm Giai Nghê. Vết thương đâm từ sau lưng, khoảng cách chỉ một bước chân. Điều này nói lên nàng ta bị ám toán. Người ám toán vô cùng thân cận mới có thể ra tay được khoảng cách này.



Nàng nhớ đến thiếu nữ mặc hắc y trước kia, tâm tình nhất thời có phần dao động. Lão chất vấn “Tiểu yêu nữ kia ám toán ngươi?”



Nàng phì cười “Có phải sư huynh đang thương hại thiếp không? Không phải sư huynh luôn oán trách thiếp hay sao? Tại sao lại quan tâm thiếp?”



Giọng điệu này, đối với thiếu niên chưa trải đời có phần nổi gai góc. Hoàng Mập nhìn sang Âu Dương Sinh và Lý Nhược Băng xem phản ứng, bọn họ cũng đồng thời nhìn về phía hắn.



Trong lòng bọn họ lúc này suy nghĩ “Sư phụ luôn để bộ mặt băng lạnh, lại có một vị cô cô xinh đẹp như vậy yêu mến. Điều này chứng minh, sư phụ khi còn trẻ rất có mị lực nha!”



Lão như có thể độc tâm ba tên đồ đệ, ánh mắt khẽ liếc qua trách móc.




Những đồ đệ còn quá nhỏ bé, có nhiều việc không nên để bọn họ nghe thấy. Đây chính là nguyên nhân lão đuổi khéo để ba tên đồ đệ tránh mặt.



Nàng ta nở một nụ cười mê hoặc nói “Sư huynh đúng là rất hiểu ý thiếp!”



Lão ho nhẹ một tiếng “Đi vào chuyện chính!”



Nàng ta tỏ ra hờn dỗi, mặc dù trước đó còn mang đầy tâm trạng tội lỗi với lão.



Nàng tiến lại gần khối Tinh Vẫn Thạch, thu tấm vải lại rồi nói “Đây chính là nguồn năng lượng chính để khởi động Đại Thiên Truyền Tống Trận…”



Lời này vừa nói ra, sắc mặt lão sửng sốt.



Đây chính là đại sự, tai họa của toàn bộ Bắc Cảnh. Giờ thì lão đã hiểu vì sao đối phương một mực muốn chiếm đoạt khối Tinh Vẫn Thạch vốn là nguồn năng lặng duy trì cả hòn đảo Thâm Uyên.



Nàng nói tiếp “Vì tầm quan trọng này nên thiếp đã liều mạng đoạt lấy và giấu đến tận hôm nay…”



Nàng ngừng lại, sắc mặt tỏ ra vô cùng lo lắng “Nhưng Ma Môn đang chuẩn bị thí điểm một Tiểu Thiên Truyền Tống Trận ở Đạo Viện. Việc này thành công, coi như là bước đệm để bọn chúng khởi động Đại Thiên Truyền Tống Trận, nối liền hai giới!”



Lão sắc mặt trầm lại nói “Là hắn?”



Thâm Giai Nghê gật đầu “Đúng, là hắn!”



Sắc mặt lão trở nên khó coi “Nếu không phải vì lão đệ Khúc Minh Sơn, ta cũng chẳng quan tâm gì đến Đạo Viện. Cái nợ của ta chính là nợ hắn một mạng sống. Ta đã từng hứa sẽ bảo vệ Đạo Viện, nếu không mạng ta cũng đã kết thúc từ nhiều năm trước rồi...”



Lời lẽ của lão, Cổ Thanh Sơn như đánh vào nỗi lòng nàng. Trong đó chất chứa bao nhiêu là oán hận đối với nàng. Bởi vì mọi chuyện cũng từ nàng mà ra