Thiếp Chờ Hoa Bỉ Ngạn

Chương 176 : Phá trận

Ngày đăng: 11:05 30/04/20


Trong không gian mô phỏng chiến trường cổ xưa, tại vị trí Truyền Tống Trận.



Một luồng bạch quang lóe lên, rồi tắt đi. Thân ảnh Bạch Vô Thiên bước ra từ Truyền Tống Trận. Điều này nói lên, hắn đã hoàn thành thử thách mà Trận Sư Trần Anh bố trí trước đó.



Khung cảnh đập vào mắt hắn lúc này là không khí tang thương của chiến trường cổ xưa. Khắp nơi thi thể tu sĩ nằm la liệt trên mặt đất, còn có nhiều yêu thú, Man tộc và U Linh. Đây là một thảm cảnh khốc liệt mà trước giờ hắn chưa từng tưởng tượng qua được.



Trong làng khói bụi mịt mù vẫn còn vài tu sĩ nhân loại nằm thoi thóp, với hy vọng đứng dậy tiếp tục chiến đấu. Hắn nhanh chóng phóng về vị trí nhóm tu sĩ đó muốn giải cứu nhưng đó chỉ là hình chiếu, không phải thật.



Lúc này hắn mới nhận ra bản thân lại dịch chuyển sang một không gian khác, vẫn còn trong không gian truyền thừa Pháp Trận.



Thân ảnh Trận Sư Trần Anh xuất hiện với một khuôn mặt bất ngờ.



Nếu tính ra, không đến năm ngày có thể vượt qua khảo thí Truyền Tống Trận đến được nơi này, thiên tư này không phải là một người sơ nhập Pháp Trận có được. Đây là tư chất rất nghịch thiên.



Lão thở dài, nhưng nhanh chóng giấu đi biểu hiện đó.



Hư ảnh lão chậm rãi giới thiệu “Đây là ải cuối cùng, mô phỏng quá trình phá hủy Đại Thiên Truyền Tống Trận năm nghìn năm trước. Đây là tàn tích có thật năm nghìn năm trước mà bọn ta ngũ đại Trận Sư hợp sức phá hủy con đường liên thông hai giới Tiên Cảnh và Dị Vực. Bọn ta đã thành công phá hủy, rất tiếc thương vong vô số. Nếu ngươi có thể hoàn mỹ phá giải câu đố này, vận mệnh ngươi chắc chắn sẽ thay đổi…”



Bạch Vô Thiên lúc này sinh ra tâm trạng hồi hộp, cảm giác cổ xưa khiến bản thân hắn vô ý có một sự hoài niệm. Mặc dù chưa từng trải qua, nhưng sự tang thương trong tầm mắt khiến bản thân hắn xúc động.



Hắn thình lình hỏi “Lão lúc này và lão khi lần đầu xuất hiện… là giống hay khác nhau?”



Câu hỏi vô ý này khiến Trận Sư Trần Anh nhất thời khựng lại. Hình chiếu có phần rung động, biểu hiện ra là một sự chập chờn.



Lão không trả lời mà chỉ phất tay một cái, toàn cảnh hiện ra hai bên tiền tuyến. Một là nhân loại, hai là đội quân gồm Yêu thú, Man tộc và U Linh. Cầm đầu nhân tộc là năm thiếu niên Trận Sư trong đó có Trận Sư Trần Anh và một vị hán tử thân mặc chiến giáp toàn thân rực rỡ lôi điện.



Ở một vị trí xa hơn, khoảng chừng năm dặm là một cái Truyền Tống Trận khổng lồ. Với thông đạo to lớn chiều cao bằng một ngọn núi.
Bạch Vô Thiên không nói gì, chỉ ngón tay về phía gã lùn trên chiến trường.



Ánh mắt hán tử mặc chiến giáp sáng lên. Hắn cũng nhận ra điều bất thường từ gã lùn đó. Hắn cũng là một đại năng, nên có phán đoán chính xác hơn Bạch Vô Thiên.



Hán tử vốn là hình chiếu, nhưng vẫn nhìn sang Bạch Vô Thiên, vịnh lấy vai hắn tán thưởng.



Làm xong hành động tán thưởng, hán tử xuất ra thần khí của bản thân xông pha về chiến trường. Động tĩnh này khá lớn, khiến đội quân yêu thú kích động. Tất cả ba chủng tộc yêu thú, Man tộc và U Linh đồng loạt bảo vệ gã lùn.



Điều này nói lên tầm quan trọng của gã lùn đối với trận chiến này.



Ước chừng mười hô hấp sau, gã lùn đã bị hán tử cắt ra làm hai. Toàn bộ đội quân yêu thú tan tác nhanh chóng.



Đại Thiên Truyền Tống Trận đang hoạt động cuồn cuộn bỗng nhưng khựng lại, màn sáng lập tức tắt đi.



Một số quân đoàn yêu thú chỉ vừa bước qua phân nửa đã bị màn sáng cắt ra làm hai, vô cùng thê thảm.



Tiếp theo vài hô hấp, Đại Thiên Truyền Tống Trận tắt hẳn, không còn lưu lại ba động nào.



Chiến trường bỗng chốc vỡ òa lên sung sướng. Nhân loại đã chiến thắng, đã thành công phá hoại thông đạo nối liền hai giới. Đây chính là chân chính chiến thắng.



Tiếng vỡ òa mừng rỡ vang vọng lại, toàn bộ thân ảnh nhân loại, yêu thú, Man tộc và U Linh từ từ tan biến không còn lưu lại vết tích gì. Chỉ còn lại sáu thân ảnh của năm đại Trận Sư và hán tử mặc chiến giáp.



Trên nét mặt bọn họ tràn ngập hy vọng, người nào cũng nở một nụ cười mãn nguyện.



Trận Sư Trần Anh bước ra, dõng dạc nói “Chúc mừng ngươi, hoàn mỹ vượt ải!”