Thiếp Thân Đặc Công
Chương 230 : Sự ôn nhu của Vân Mộng
Ngày đăng: 02:03 20/04/20
Nghe Vân Mộng nói ra những lời này, Phương Dật Thiên trong lòng hơi khẽ động, nội tâm cũng âm thầm trở nên kích động, nhìn khuôn mặt đang cười mà chưa khô hết nước mắt của Vân Mộng, Phương Dật Thiên cũng tìm không được lý do để cự tuyệt.
Khi Vân Mộng nói ra thì khuôn mặt mỹ lệ, quyến rũ, cũng phiếm khởi vẻ mặt e thẹn, ngượng ngùng, nhẹ cúi đầu, ánh mắt nàng chớp động ti ti lũ lũ dáng điệu thẹn thùng, nhìn qua rất động lòng người,cực kỳ mê người.
Phương Dật Thiên trong lòng cũng nổi lên một tia ôn nhu tình cảm ấm áp, hắn ôm Vân Mộng, cúi đầu nhẹ nhàng hôn lên trán nàng, nói rằng: "Chỉ cần giường của em đủ cho anh nằm thì anh lưu lại là không thành vấn đề."
Khuôn mặt Vân Mộng càng thêm đỏ ửng, nhìn qua e thẹn ướt át, dường như chỉ cần sờ nhẹ là có thể chảy nước vậy, nàng khẽ cắn môi dưới, giương mắt nhìn Phương Dật Thiên, vừa giận vừa cười nói: "Giường của em không đủ cho anh đâu, bất quá cái sô pha trong phòng khách thì không thành vấn đề."
" Đáng ghét!" Vân Mộng nhịn không được cười lên một tiếng, nghe Phương Dật Thiên ý tại ngôn ngoại, nhịn không được đấm nhẹ Phương Dật Thiên một cái, e thẹn nói.
Phương Dật Thiên cũng cười, đưa tay nhẹ nhàng lau vệt nước mắt trên mặt Vân Mộng, ôn nhu nói: "Được rồi, đừng khóc nữa, em xem em đi, đã ba mươi tuổi rồi mà vẫn khóc sướt mướt ở trước mặt anh, đều không tốt a. Hơn nữa, vì tên Hoàng Minh kia không đáng!"
Vân Mộng nhìn Phương Dật Thiên, gật đầu, trên mặt nở nụ cười xán lạn.
Phương Dật Thiên trong lòng khẽ động, trực tiếp ôm ngang eo của nàng, hướng phía sô pha đi lại, Vân Mộng phương tâm run lên, vội vã giãy dụa nói: "Anh, anh muốn làm gì?"
"Đứng mệt quá, ôm em đến sô pha ngồi." Phương Dật Thiên cười, trực tiếp ôm Vân Mộng đi lại sô pha ngồi xuống, tuỳ ý để nàng ngồi trên đùi.
Đối với một nam nhân bình thường mà nói, có một thiếu phụ thành thục mê người như Vân Mộng ngồi trên đùi như vậy, chắc chắn là vô pháp kiềm chế, dù sao, trên đời này người có một mỹ nhân ngồi trên đùi mà không hoảng loạn cũng không nhiều. (Trừ khi đó là một mỹ nhân khác)
Phương Dật Thiên lại càng không phải, nên hắn cũng có phản ứng!
Nói giỡn, em thử để phong đồn đẫy đà, cực lỳ mềm mại ngồi trên đùi thử xem? Khẳng định là nhiệt huyết nhiệt huyết, bộ phận nào đó chắc chắn sẽ Nhất Phi Trùng Thiên!
Vân Mộng tựa hồ cảm ứng được sự biến hoá mãnh liệt trên người Phương Dật Thiên, khuôn mặt nàng nhất thời đỏ lên, vô ý thức xoay nhẹ vòng eo mềm mại, mà phong đồn của nàng cũng đè ép lên bộ phận nào đó của Phương Dật Thiên.
Bị Vân Mộng mê hoặc như vậy, Phương Dật Thiên sao có thể chịu được, nhìn cái khe thật sau, thật trắng trước mặt, hắn nhịn không được vùi đầu vào giữa hai ngọn tuyết phong cao vút!
"Ưhm"
Thân thể mềm mại của Vân Mộng run lên như bị điện giật, mị nhãn như tơ, nàng vội vã hé miệng nói: "Dật, Dật Thiên, không, không nên, chờ anh tắm rửa sạch sẽ đã?"