Thiếp Thân Đặc Công

Chương 29 : Khiếp sợ thuyết phục

Ngày đăng: 02:00 20/04/20


Người nào ngã xuống trước sẽ thua!

Quy tắc này là do Vương Hổ và Phương Dật Thiên đặt ra trước khi thi đấu, dựa theo quy tắc thì Vương Hổ chưa thua.

Nhưng thực ra, hắn đã thua, nhìn sắc mặt của hắn...thua đến tâm phục khẩu phục, không mảy may có một câu oán hận. Vì trong lòng hắn hiểu rõ rằng, nếu Phương Dật Thiên muốn lấy mạng hắn thì tại thời điểm hắn bị khóa xương tỳ bà bởi chiêu Cầm Long Thủ thì lúc đó lấy mạng của hắn dễ như trở bàn tay.

Khi bị Phương Dật Thiên khống chế, hắn phát hiện trong mắt của Phương Dật Thiên xuất hiện vẻ do dự, sau đó hắn lại bị Phương Dật Thiên đá một kích vào ngực...cũng không phải là sát chiêu.

Phương Dật Thiên không hạ sát chiêu là do hắn và Phương Dật Thiên không phải là địch nhân... nếu đổi lại hắn mà là địch nhân của Phương Dật Thiên thì hắn đã... đi thăm ông bà ông vải… vài lần rồi.

Vương Hổ lúc này thua Phương Dật Thiên tâm phục khẩu phục, đó là tự cảm thấy mình không bằng người, không chỉ có phục thân thủ cao siêu của Phương Dật mà còn phục vì biểu hiện ung dung bình tĩnh không hề kiêu ngạo của gã, thu liễm trầm ổn như vậy, hắn tự thẹn không bằng.

Ba khán giả ở trên khán đài hoàn toàn ngây dại. Lâm Thiên Tuyết và Hạ Băng hai mắt mở thật to, vẻ mặt không thể tin được nhìn xuống dưới, hai nàng quả thật không thể tin được vào mắt mình.

Hai nàng chậm rãi nhớ lại. Lúc nãy hình như Phương Dật Thiên và Vương Hổ va chạm với nhau, thật không thể tưởng tượng được, chiêu thức đó hoàn toàn không có một vẻ hoa mỹ tráng lệ kinh thiên động địa mà lại có thể đánh cho Vương Hổ bay khỏi lôi đài.

Điều này khiến cho các nàng nhịn không được hít một hơi thật sâu, nghi hoặc nhìn Phương Dật Thiên, lúc nãy...đánh Vương Hổ văng ra ngoài có phải thật sự là cái tên bảo an nhỏ con xấu xí không?

Nhưng sự thật vẫn là sự thật, hai nàng có nghi ngờ thì nó cũng vẫn là sự thật, người chiến thắng chính là tên bảo an kia.

Hạ Băng hơi hốt hoảng khi chợt thấy khí phách mơ hồ tản mác ra từ người của Phương Dật Thiên.

Lúc này phía trên lôi đài Phương Dật Thiên nhìn như một cường giả đứng đầu một cõi. Ngạo nghễ, uy phong lẫm liệt, hắn cúi đầu quan sát chiến trường, dường như nơi này do chính hắn làm chủ. Giờ khắc này, hắn là cường giả duy nhất, chính thế, chính là khí thế của một Chiến Lang cô độc cuồng ngạo-- Cuồng Mãnh Chiến Lang!

Hạ Băng nhìn từng đường nét cơ bắp như được tạc lên nửa thân trên xích lõa và hình dáng cơ thể như ẩn chứa một sức mạnh kì lạ của Phương Dật Thiên, bất tri bất giác, nàng thấy khuôn mặt của mình nóng bừng lên, tiểu phúc-(bụng dưới) bỗng dưng xuất hiện một cỗ nhiệt di chuyển tán loạn, thậm chí nàng còn nghe được nhịp tim của chính mình đang đập "Thịch Thịch"
Vừa nói hắn vừa rút cho mình một điếu rồi châm lửa hút, sau đó thảy bật lửa cho Vương Hổ.

Vương Hổ bắt lấy cái bật lửa, sau khi rít một hơi xong mới liếc nhìn. Đây là Vân Yên, một loại thuốc tầm thường được bày bán ở vỉa hè, một bao mười nguyên. Đã từ lâu hắn không hút cái thuốc này, nhưng do Phương Dật Thiên mời thì hắn cũng miễn cưỡng hút một hơi.

- Phương Dật Thiên, chiêu cuối tên gọi là gì? Một chiêu đó của anh có kình lực thật không đơn giản, khí thế uy lực có thể nói như mãnh long, tên tiểu gia hỏa này thật là "Thâm Bất Khả Trắc"!

Vương Hổ hứng thú hỏi.

- Bát cực quyền! Thiếp sơn kháo!

Phương Dật Thiên nhàn nhạt trả lời, lắc lắc trang phục bảo an trong tay, vuốt cho thẳng chuẩn bị mặc vào.

- Bát cực quyền?

Vương Hổ nhịn không được hít sâu một hơi, chậm rãi nói:

- Nhân ngoại hữu nhân. Ta! Vương Hổ hôm nay thua tâm phục khẩu phục! Kỳ thực, nếu như lúc đầu anh xuất tòan lực ra chắc chắn tôi sẽ không đỡ nổi mấy chiêu, đúng không?

Đối với câu hỏi này của Vương Hổ, Phương Dật Thiên cũng không có trả lời. Hắn nhìn một lượt thấy được ba người Lâm Chính Dương đang đi xuống lôi đài. Đang đi hai bên Lâm Chính Dương là quản lý bộ phận nhân sự Hạ Băng và thiên kim tiểu thư Lâm Thiên Tuyết.