Thiếp Thân Đặc Công
Chương 30 : Mỹ nữ oán hận
Ngày đăng: 02:00 20/04/20
Vương Hổ nhìn thấy bọn ngưới Lâm Chính Dương đang đi đến, một lúc sau hắn quăng bỏ tàn thuốc trong tay. Tay phải đè xuống sợi dây buộc xung quanh lôi đài, xoay người một cái liền nhảy ra khỏi chỗ đó.
- Lâm Tổng
Vương Hổ cung kính hướng về phía Lâm Chính Dương gọi, sau đó lại quay sang Lâm Thiên Tuyết cười khổ một tiếng, nói:
- Tiểu thư, Hổ thúc vô năng, không thể giúp ngươi giáo huấn tên tiểu tử này được.
Lâm Thiên Tuyết chu chu cái miệng, không thèm trả lời, trên khuôn mặt trắng noãn lộ ra vẻ băng hàn cao quý nhàn nhạt. Trong lòng nàng hốt hoảng, không biết phải làm thế nào. Càng thấy Phương Dật Thiên lợi hại, trong lòng nàng càng cảm thấy khó chịu, cực kỳ khó chịu!
Lâm Chính Dương mỉm cười không nói gì cả, đi về phía Phương Dật Thiên trên lôi đài, trong mắt đầy vẻ tán thưởng.
Phương Dật Thiên đối với sự xuất hiện của bọn người Lâm Chính Dương không cảm thấy kinh ngạc nhiều lắm, hắn biết rõ khi nãy đang đối chiến với Vương Hổ trên lôi đài, bọn họ chắc chắn ở một nơi nào đó quan sát trận đấu.
Hơi nhíu nhíu mày, trong lòng có cảm giác khó chịu, có cảm giác rõ ràng là đang bị người khác đùa bởn trong tay.
Âm thầm hít một hơi thật sâu, làm cho nội tâm bình tĩnh lại. Hắn duỗi tay nắm lấy sợi dây hộ thằng-(DG:mấy sợi dây xung quanh đài boxing đó bà con), thả người nhảy xuống khỏi lôi đài.
- Chủ tịch, thật có lỗi. Biểu hiện của tôi đã khiến cho ngài thất vọng tồi.
Phương Dật Thiên cười nhẹ, xoay chuyển ánh mắt nhìn về phía Lâm Thiên Tuyết, nói:
- Lâm tiểu thư, tôi nghĩ tôi không có chuyện gì ắt hẳn trong lòng cô rất là không được thoải mái a? hắc hắc!"
Lâm Thiên Tuyết nghe Phương Dật Thiên cười xấu xa một lúc sau trong lòng giận dữ, đôi mắt lung linh thu thủy chớp động vẻ oán hận nhìn trừng trừng về phía Phương Dật Thiên, khuôn mặt đỏ lên, thở phì phì nói:
- Ngươi, ngươi....ngươi nhớ kỹ cho ta, ngươi không đắc ý được lâu đâu, ta, ta sẽ không để yên cho ngươi!"
- Không để yên cho tôi?
Phương Dật Thiên trong lòng cười lạnh nhưng hai mắt tinh tế đánh giá Lâm Thiên Tuyết một phen. Không thể không thừa nhận, cô bé Lâm Thiên Tuyết này đương nhiên là một tiểu mỹ nhân, nếu như sinh ra trong thời cổ đại thì tuyệt đối có thể so sánh cùng với tứ đại mỹ nhân, cái này gọi là sở vị thanh thủy xuất phù dong, sắc đẹp của nàng so với hoa sen chớm nở còn thoát tục thanh lệ hơn.
Lâm Thiển Tuyết dùng ánh mắt đầy phẫn hận đang nhìn chằm chằm Phương Dật Thiên, bởi vì Phương Dật Thiên còn xích lõa thân thể, ban nãy lại cùng Vương Hổ đại chiến một hồi nên lúc này trên người hắn từng giọt mồ hôi đang chảy ra, cảnh này khiến cho nửa thân trên của hắn nhìn qua như mạ một thứ bột phát sáng , nhìn kỹ một chút thì thấy toát lên sức sống mạnh mẽ, cảm giác trên cơ thể lộ ra một tia dương khí mạnh mẽ bạo phát, chỉ mới một phần thân thể thô mà đã có thập phần mị lực.
- Con không làm được, trừ khi hắn hướng tới con xin lỗi,hừ!
Phương Dật Thiên lúc này xoay người lại, nhìn Lâm Thiên Tuyết, ánh mắt nhìn có vể kiên quyết thản nhiên nói:
- Lâm tiểu thư, trước kia ta đối với cô có điểm mạo phạm, nhưng, về chuyện chỉnh cô ở bãi đổ xe ta cảm thấy không có điểm nào sai cả.
- Ngươi….
Lâm Thiên Tuyết nhất thời bí thế, không biết phản bác lại Phương Dật Thiên như thế nào.
- Tiểu Tuyết, chẳng phải hai ngày tới con và đồng học của con muốn tổ chức một vũ hội hay sao? Cha chấp thuận đó, nếu như con còn không hiểu chuyện cha thay đổi quyết định là không kịp hối hận đó!
Lâm Chính Dương nghiêm mặt nói.
Lâm Thiên Tuyết vừa nghe, cả người nhảy nhót hoan hô, không giấu vẻ vui sướng hỏi:
- Cha, này, cha nói thiệt không? Cha đồng ý rồi à?
- Đồng ý rồi!
Lâm Chính Dương nhìn con gái với vẻ mặt tràn ngập yêu thương, rồi nói:
- Được rồi con cùng với Hạ Băng đi ra ngoài trước đi.
- Ân, cám ơn cha!hì hì!
Lâm Thiên Tuyết cao hứng cười, liền kéo Hạ Băng đi ra ngoài, khi đi ngang qua Phương Dật Thiên gương mặt nàng trầm xuống liếc liếc đôi mắt mang đầy vẻ oán hận nhìn Phương Dật Thiên.