Thiếp Thân Đặc Công
Chương 366 : Vợ là phải dỗ dành
Ngày đăng: 02:05 20/04/20
Biệt thự Lam Hồ phân biệt, biệt thự Tuyết Hồ!
Phương Dật Thiên cuối cùng lái xe đến trước cửa sắt lớn của biệt thự, cửa sắt đã đóng lại, hắn chỉ có thể đi xuống xe,ấn chuông bên cạnh cửa sắt,để không phải gọi Lý mụ.
Bên trong phòng khách Lam Tuyết mơ hồ nghe được tiếng Phương Dật Thiên,lúc trước, vốn có chút tâm tình buồn bực thương cảm trong nháy mắt tan thành mây khói, nhớ tới trên mặt mình còn nước mắt chưa khô, nàng vội vàng từ phía trước bàn trà rút ra tờ khăn giấy lau khô nước mắt, sau đó nhịn không được kích động nói: "Lý mụ, Lý mụ, Phương Dật Thiên trở về, chìa khóa cửa sắt đâu? Ta đi mở cửa cho hắn."
Lý mụ đi ra, thương yêu nhìn Lam Tuyết liếc mắt một cái, nói: "Tiểu thư, hay là ta đi mở.""Không, Lý mụ, ta đi! Ta muốn mình tự mở cửa cho hắn." Lam Tuyết bướng bỉnh nói.
Lý mụ khẽ thở dài, không thể làm gì khác hơn đem chìa khóa cầm trong tay giao cho Lam Tuyết, Lam Tuyết tiếp lấy cái chìa khóa, khuôn mặt tuyệt mỹ nổi lên nụ cười điên đảo chúng sanh như nhợt nhạt, hướng phía bên ngoài biệt thự chạy đi.
"Phương Dật Thiên, anh đã trở về!" Lam Tuyết nhìn thấy Phương Dật Thiên đứng bên ngoài cửa sắt, giọng nói khẽ hờn dỗi, tựa hồ khiếu nại Phương Dật Thiên không hiểu được thương hương tiếc ngọc, một vị hôn thê như hoa như ngọc không để ý tới lại muốn đi ra ngoài chơi đến trễ như vậy mới trở về.
Phương Dật Thiên vò đầu cười khổ, thấy Lam Tuyết bướng bỉnh và si ngốc chờ đợi mình trở lại, trong lòng mềm nhũn, ôn nhu nói: "Lam Tuyết, em nên sớm một chút nghỉ ngơi. Tối nay có chuyện, cho nên anh mới trễ như thế."
"Vào đây trước đi, tóm lại anh trở về là tốt rồi." Lam Tuyết cười một tiếng, trong phút chốc, bốn phía bóng tối tựa hồ bởi vì nàng mỉm cười và lòe lòe tỏa sáng, thoáng như tiên tử ngưng mặt cười nhẹ!
Nhìn nụ cười Lam Tuyết như sao thần tỏa sáng, Phương Dật Thiên khẽ giật mình, rồi sau đó phục hồi tinh thần, hít sâu một cái, ngồi lên xe lái vào bên trong biệt thự.
Lam Tuyết khóa cửa sắt sau đó đi vào bên trong biệt thự, Phương Dật Thiên sau khi xuống xe,nàng trực tiếp tiến đến thân mật kéo cánh tay Phương Dật Thiên, nói: "Nhìn anh chơi hơn nửa đêm, bây giờ anh nhất định là đói? Vừa lúc em đun sôi nồi cháo gà,để em múc một chén cho anh ăn."
"Em, em không sao!" Lam Tuyết thật nhanh nhìn Phương Dật Thiên liếc mắt một cái, miễn cưỡng cười một tiếng, rồi sau đó quay đầu đi chỗ khác.
Phương Dật Thiên chú ý tới Lam Tuyết hai mắt khẽ nhuận hồng, có thể thấy được khi trước nhất định rơi lệ, nhìn lại giờ phút này Lam Tuyết biểu hiện khác thường cùng trên mặt nàng không dấu nổi vẻ thương cảm u sầu, Phương Dật Thiên suy nghĩ một chút,rồi hiểu chuyện gì xảy ra.
Nhất định khi trước gọi điện thoại Lam Tuyết nghe được trong điện thoại thanh âm Vân Mộng, cho nên mới như vậy!
Phương Dật Thiên trong lòng khẽ ảm nhiên, hắn cũng không biết nói gì, chẳng lẽ cùng Lam Tuyết thẳng thắn? Nói đùa, chuyện ngu xuẩn như thế hắn tất nhiên sẻ không làm! Như vậy không giải thích? Nhưng khi nhìn giờ phút này Lam Tuyết rầu rĩ không vui hắn cũng hết tư vị.
Phương Dật Thiên móc thuốc ra, yên lặng hút, tựa hồ muốn cho mây mù lượn lờ yên khí làm cả người che dấu.
Lúc này Lam Tuyết xoay đầu lại lặng lẽ nhìn hắn, cặp mắt của nàng có tầng hơi nước, nàng có chút oán hận mà nói: "Anh chẳng lẽ không có nhìn ra em không cao hứng sao?"
Phương Dật Thiên ngẩn ra, rồi sau đó yên lặng gật gật đầu.
"Nếu đã nhìn ra làm sao anh tựu lại không nói tiếng nào? Cũng không biết dỗ dành em vài câu, chẳng lẽ anh không biết vợ là phải dỗ dành sao?" Lam Tuyết tức giận nói, một giọt nước mắt trong suốt tràn ra hốc mắt.