Thiếp Thân Đặc Công

Chương 367 : Nước mắt của Lam Tuyết

Ngày đăng: 02:05 20/04/20


Vô cùng a, nước mắt của nữ nhân đúng là vũ khí hữu hiệu nhất với nam nhân.

Nhìn Lam Tuyết chảy ra giọt nước mắt trong suốt trong sáng tựa như trân châu, Phương Dật Thiên nhất thời sợ, trong lúc thúc thủ vô sách, hắn sợ nhất nhìn nước mắt Lam Tuyết, đối với hắn mà nói đúng là trí mạng nhất lực sát thương!

"Lam Tuyết, em, em làm sao vậy? Có phải hay không xảy ra chuyện gì?" Phương Dật Thiên hoảng hốt, vội vàng mở miệng hỏi.

Lam Tuyết mở miệng, đang muốn hỏi Phương Dật Thiên trễ như thế trở lại rốt cục bên ngoài làm gì,định nói đến khóe miệng nàng lại đột ngột dừng lại.

Phương Dật Thiên tuy nói là vị hôn phu của nàng, hai người kết hợp cũng chỉ song phương chủ nhà là lão đầu lĩnh năm đó định ra hôn ước, bây giờ hai người ở cùng nhau,hai bên cũng không có cái gì tình cảm cơ sở, mình tuy nói rất thích thậm chí là yêu hắn, cũng là hắn đây? Hắn thích mình không?

Nếu như hắn không phải thích mình, như vậy mình có quyền gì quan tâm cuộc sống riêng đây? Nhưng chẳng lẽ cứ như vậy trơ mắt mà nhìn hắn phía ngoài cùng nữ nhân khác?

Lam Tuyết trong lòng tâm loạn như ma, hai mắt cũng từ từ trở nên ướt át.

Phương Dật Thiên nhìn Lam Tuyết giờ phút này, trên người toát ra mồ hôi nóng, hắn hít sâu một cái, rồi sau đó đưa tay qua nhẹ nhàng mà lau nước mắt trên mặt ngọc vô cùng trắng nõn mềm mại của Lam Tuyết, ôn nhu nói: "Lam Tuyết, có phải hay không anh làm em đau lòng?"

Lam Tuyết thân thể mềm mại bỗng nhiên nhẹ nhàng mà run rẩy, nàng cảm thấy tay Phương Dật Thiên thô ráp hiện đầy vết chai nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt non mềm của nàng, nàng không khỏi nghi ngờ nhìn về phía Phương Dật Thiên, mới hai mươi mấy tuổi hai tay thế nào lại vì vậy thô ráp đây?

Đến tột cùng, hai tay cũng trải qua chút gì? Tại sao mình có thể trên hai tay thô ráp đường vân cảm nhận được bên trong nội tâm của hắn che dấu thật sâu bi thương cùng với cô đơn?
Lam Tuyết phục hồi tinh thần lại sau đó tức giận cười nói: "Anh bình thường tắm rửa cũng rửa nhanh như vậy sao?"

"Bình thường phải nhanh hơn nhiều,lúc nãy anh còn cố ý lau hai lần xà bông thơm." Phương Dật Thiên lấy tay lắc lắc tóc, xem thường mà nói. "Xà bông thơm? Tại sao không dùng sữa tắm a?" Lam Tuyết hỏi.

"Dùng không quen, sát bên người thấy nhơ nhớp, không bằng xà bông thơm thấy thoải mái." Phương Dật Thiên liền đi tới cái khay dưa hấu đặt ở trên bàn trà Lam Tuyết vừa bưng lên nói," Dưa hấu hay là băng a, thật tốt quá, tới lấy một miếng ăn đi."

Lam Tuyết tức giận cười cười, nghe vậy cũng đi tới bên người Phương Dật Thiên ngồi xuống, cầm lấy một miếng dưa hấu khẽ cắn một ngụm, tròng mắt tựa như mộng ảo dừng ở Phương Dật Thiên, nhưng trong lòng lại tính toán thế nào mở miệng tìm từ.

Phương Dật Thiên tựa hồ nhìn thấu tâm tư Lam Tuyết, trong lòng cũng biết Lam Tuyết có việc muốn nói với hắn, hắn cắn hai phát ăn xong miếng dưa hấu mở miệng nói: "Lam Tuyết,em không phải có việc muốn nói với anh sao? Nói đi."

"Được...... Dật Thiên, em nghĩ nghiêm túc nói chuyện hôn ước giữa chúng ta một chút." Lam Tuyết nhìn Phương Dật Thiên, nghiêm túc nói.

Phương Dật Thiên hơi ngẩn ra, rồi sau đó suy nghĩ một chút, mình vẫn trốn tránh cũng không phải là cơ hội, có lẽ nên nói chuyện cho thật tốt.