Thiếp Thân Đặc Công
Chương 392 : Bên trong phòng Lam Tuyết
Ngày đăng: 02:05 20/04/20
Đêm nay ngủ chung với Lam Tuyết? Phương Dật Thiên bất ngờ nghe được những lời này của Lam Tuyết cả người tức khắc rùng mình. Nhưng vấn đề là giữa hắn và Lam Tuyết đều không phải là loại quan hệ này, làm sao có thể cùng ngủ một chỗ với nàng được.
-Khụ khụ… Tiểu Đao này, kỳ thật ta cùng Lam Tuyết…
Phương Dật Thiên nghĩ nghĩ, hay là nói thật với Tiểu Đao đi, dù thế nào Lam Tuyết cũng là khuê nữ đài các, nếu là ngủ cùng phòng với nàng chỉ sợ là ảnh hưởng không tốt đến nàng. Nhưng mà lời nói của hắn còn chưa nói hoàn toàn Lam Tuyết liền nói tiếp:
-Dật Thiên ngươi cũng thật là Tiểu Đao uống rượu, ngươi để hắn ngủ một mình đi, ngươi làm phiền hắn làm gì? Ngươi có giường của mình không ngủ lại đòi ngủ cùng với hắn, làm vậy chẳng phải Tiểu Đao cũng ngủ không được sao. Mau đi vào đi, khuya rồi.
-Đại ca, ngươi xem chị dâu cũng lên tiếng, tốt lắm, ta đi ngủ trước. đại ca chị dâu, ngủ ngon.
Tiểu Đao đi vào phòng của Phương Dật Thiên nói xong liền đóng cửa lại. Phương Dật Thiên nhìn chằm chằm vào cửa phòng, âm thầm cười khổ không thôi, suy nghĩ mình hay là đi vào thư phòng ngủ một đêm.
-Dật Thiên ngươi đi vào đi, ta cũng không ngại ngươi còn do dự cái gì?
Lam Tuyết nhẹ giọng nói xong liền đi tới bên cạnh Phương Dật Thiên. Vươn cánh tay ngọc nhỏ và dài kéo cánh tay Phương Dật Thiên lại lôi về phòng mình.
( lúc này ko còn Tiểu Đao bên cạnh, 2 người cũng ko cần diễn nữa nên tiếp tực xưng hô ta-ngươi )
Phương Dật Thiên trong lòng thoáng động, cước bộ không tự chủ được the Lam Tuyết đi vào gian phòng của nàng. Lam Tuyết nhẹ nhàng đóng của lại nhìn vào khuôn mặt có chút sững sờ của Phương Dật Thiên, không nhịn được "hì hì" cười rộ lên:
-Ngươi ngại cái gì mà không ở lại, không phải chỉ là vào phòng ta thôi sao? Dù sao ngươi sớm hay muộn cũng phải vào không phải sao?
Nói xong lời cuối cùng, khuôn mặt đỏ ửng của Lam Tuyết vừa mới dịu đi giờ lại ửng đỏ hai gò má, nhìn càng thêm quyến rũ, nhìn vào cảnh đẹp ý vui mà lại càng làm cho người ta tim đập thình thịch.
-Haizz…
Phương Dật Thiên khẽ thở dài một tiếng:
-Lam Tuyết ngươi không nên mời ta tiến vào phòng của ngươi.
-Hả? Vì sao?
Lam Tuyết buồn cười nói.
Phương Dật Thiên cũng cười:
-Ta cũng đùa với ngươi,nhìn ngươi xem còn nói không sao, sau này không cần mỗi đêm cũng chờ ta trở lại được không? Có đôi khi ta có công việc có khi cả tối cũng không trở về được. Chẳng lẽ ngươi cứ như thế chờ cả đêm?
-Ta cũng không ngốcmà chờ ngươi cả đêm đâu.
Lam Tuyết hừ một tiếng, rồi sau đó có chút u oán:
-Nhưng mà không thấy ngươi trở về ta cho dù là ngủ cũng thấp thỏm không yên ổn. Phương Dật Thiên giật mình cười khổ:
-Được rồi, khuya rồi, ngươi đi ngủ sớm đi, lúc này Tiểu Đao hẳn cũng đang ngủ rồi, hắn nằm một mình một giường không quá một phút đồng hồ thì sẽ ngủ. Ta đi sang bên thư phòng ngủ một đêm.
-Ngươi muốn ngủ ở thư phòng? Như vậy sao được! Ở đó khó ngủ lắm!
Lam Tuyết vội vàng nói.
-Nhưng ta …cũng không thể qua đêm ở trong phòng ngươi. Được rồi, ngoan ngoãn ngủ đi, thức khuya sẽ mau già đấy.
Phương Dật thiên cười cười, đứng lên chuẩn bị rời đi.
Nhưng mà, Lam Tuyết cũng nhanh tay duỗi cánh tay ra kéo cánh tay hắn lại, nhìn hắn nói:
-Ta không cho ngươi đi, đêm nay ta cho ngươi ở lại với ta!