Thiết Hán Yêu Hồ (Lạc Mộng Yên Hà)
Chương 1 : Bản trang cứu nạn
Ngày đăng: 00:41 19/04/20
Trong tiền sảnh xa hoa của ngôi đại trương điếm Cổ Cổ hiên đang có tám người bàn chuyện buôn bán, không khí tỏ ra khá căng thẳng, dường như bên mua và bên bán còn chưa thỏa thuận được với nhau.
Cổ Cổ hiên là trung tâm buôn bán cổ vật và các loại bảo vật gia truyền.
Thời gian này thiên tai địch họa xảy ra liên miên làm cho cuộc sống của không chỉ người nghèo mà ngay cả những người thuộc tầng lớp thượng lưu trước đây cũng trở nên bấp bênh thiếu thốn, buộc nhiều người phải bán đi những bảo vật gia truyền để phục vụ nhu cầu sinh hoạt thiết yếu như cái ăn cái mặc, nhưng cũng có những kẻ đốn mạt bán đi bảo vật truyền gia của tiên tổ để thỏa mãn những thị hiếu tầm thường như rượu chè cờ bạc hay tiêu tiền như nước trong các thanh lâu để mua lấy nụ cười của khách quần hồng...
Những người mang vật đi đều mong muốn bán được để giải quyết nhu cầu nên thường bị ép giá, vì thế đây là cơ hội lớn để chủ nhân các cửa hàng như Cổ Cổ hiên làm ăn cực kỳ phát đạt, thông thường một vốn bốn lời, tiền bạc chảy vào như nước...
Ngồi chính giữa ngôi chủ tọa là chủ nhân Cổ Cổ hiên Tưởng Định Công Tưởng tam gia. Lão này chừng năm mươi tuổi, béo trục béo tròn, mặt đầy vẻ tự mãn giống như việc kinh doanh phát đạt của Cổ Cổ hiên.
Năm vị khách nhân ngồi đối diện thì với tâm trạng khác hẳn, vẻ mặt áy náy bất an.
Ngồi chính giữa là một vị công tử trẻ tuổi, anh nhi tuấn tú, dường như là chủ nhân những hòm bảo vật để giữa bàn, uống xong chén trà lắc đầu nói :
- Tưởng tam gia trả thế chẳng phải là ép khách quá sao?
Tưởng Định Công cười hô hô đáp :
- Trác công tử quá lời! Xin các vị cứ đến bất cứ một cửa hàng nào khác xem có ai mua sáu mươi bảy viên ngọc đó quá một vạn lạng không? Bổn hiệu trả một vạn hai nghìn lạng bạc như thế là quá cao rồi...
Trác công tử nói :
- Đương nhiên là chúng tôi còn đi khảo giá. Nói thật đến kinh sư ít ra người ta còn mua tới giá vài vạn lạng, đó chỉ mới bằng phân nửa giá trị thực của nó thôi...
Tưởng Định Công cười nói :
- Lên kinh sư thì đúng là có giá hơn ở đây, nhưng có khi còn bỏ luôn cả tính mạng mình, đâu phải chuyện đùa? Trác công tử? Bây giờ trộm cướp như rươi, ai dám mang một số lượng bảo vật nhiều như thế tới kinh sư? Trác công tử! Để mua được số hàng lớn như vậy đúng là chúng tôi có thể kiếm được một món lời thật nhưng nhiều khi phải mạo hiểm cả sinh mạng của mình... Công tử chắc cũng biết chuyện thời gian gần đây bọn cướp không chỉ hoành hành chặn đường cướp vặt mà chúng còn công nhiên đào mồ quật mả để lấy bảo vật đồng táng của những quý nhân, ngay đến những vị vương tôn công tử cũng không từ. Vì thế bảo vật nhan nhản khắp nơi. Bổn tiệm không ép giá đâu! Mỗi ngày có hàng trăm người mang hàng đến đây rao bán. Trác công tử hãy nghĩ kỹ mà xem, tiểu lão nhi dám đảm bảo là ở đây không nơi nào trả tới một vạn lượng đâu, còn tới kinh sư...
Một lão nhân khác ngồi bên tả Tưởng Định Công tiếp lời :
- Chỉ sợ kinh sư loại bảo vật thế này cũng không thiếu đâu! Hơn nữa mang tới đó tại hạ tin đến chín phần là rơi vào tay bọn cướp. Tiểu lão nhi có lần thấy người ta mua một tấm ngọc bài lớn bằng bàn tay với giá chỉ một trăm hai mươi lạng bạc, kinh sư trả giá cũng còn chưa bằng Nam Kinh đâu... Lão nghĩ tệ hiệu trả giá đó là rất sòng phẳng...
Trác công tử cười nhạt nói :
- Ở đây ai mà chẳng biết bảo vật trong quý hiệu không ai đếm xuể? Hơn nữa chuyện ép giá thì ở đây cũng là một nơi lừng danh nhất Nam Kinh! Một vạn hai ngàn lạng thì khó có thể chấp nhận... Nhưng chúng tôi sẽ về thương lượng lại xem, ngày mai đúng ngọ Tưởng tam gia cứ cho người đến Kim Lăng khách điếm chúng tôi sẽ trả lời.
Tưởng Định Công gật đầu đáp :
- Thế cũng được, nhưng nếu các vị có nhu cầu mua lương thực hay vật dụng gì mà chưa có tiền bổn hiệu có thể giới thiệu...
Trác công tử đáp :
- Không cần đâu! Chúng tôi có thể mua được ở Trường Sa...
Tưởng Định Công nói :
- Nếu cần vận chuyển, tiểu lão nhi có thể giới thiệu một tiêu cục uy tín. Tới một trăm mấy lạng bạc, bảo tiêu thì an toàn hơn...
Trác công tử chợt hừ một tiếng nói :
- Như vậy là Tưởng tam gia tin chắc rằng ta nhất định phải bán chứ gì?
Chàng rời ghế đứng lên, nhìn sang mấy lão nhân ngồi hai bên nói :
- Thụ thúc thúc, Hoắc thúc thúc chúng ta đi!
Bốn lão nhân thu dọn đống hòm xiểng chứa châu báu, từ biệt chủ nhân rời khỏi khách điếm.
Ra phố, Trác công tử thờ dài nói :
- Ở đây có mười hiệu buôn bán đồ cổ thì chúng ta đã vào sáu nhà rồi mà vẫn chưa tìm được... Tưởng Định Công nói không sai, không ai trả nổi tới một vạn...
Lão nhân họ Hoắc nói :
- Bây giờ ý kiến hiền điệt thế nào?
Trác công tử đáp :
- Thì cũng phải bán thôi, chẳng lẽ đem trở về?
Lão nhân họ Hoắc nói :
- Nếu bán thì cứ gửi lại đây thì hơn. Mang nhiều tài sản như thế mà cứ đi lòng vòng, ngu thúc thấy không yên tâm...
Trác công tử cười khổ nói :
- Thì biết làm sao được? Ngày xưa khi thiên hạ đang thái bình thì cứ ngồi nhà nhắn một tiếng ắt có người đến mua tận nơi, còn bây giờ thì... Lão lột da sống kia nói không sai, dù hàng có đem đến tận nơi nhưng có lời gấp mười lần chúng mới chịu mua cho. Thật là một lũ ăn cướp. Mỗi viên bảo ngọc tiên tổ mua tận Hà Tây, kể cả công mài giũa đáng giá cả vạn lạng, tổng cộng số này phải tới năm sáu mươi vạn lạng chứ đâu ít? Các vị thúc thúc thấy mất đi một số tiền lớn như thế không tiếc lắm hay sao?
Lão họ Hoắc hỏi :
- Vậy hiền điệt dự định thế nào?
Trác công tử đáp :
- Thuê thuyền chở đến Hàng Châu.
- Chở tới Hàng Châu làm gì?
Lão họ Thụ hỏi :
- Hiền điệt! Chúng ta đã đi được mười hôm rồi...
Trác công tử nhún vai nói :
- Tiểu điệt biết nếu chúng ta về sớm chút nào thì cứu thêm được nhiều người thoát khỏi tình cảnh bi đát. Thế nhưng... nước xa không thể cứu được lửa gần...
Năm người vừa đi vừa nói chuyện, không ngờ có chuyện bất trắc phát sinh đối với những hán tử gánh những hòm châu báu đi ngay sau mình.
Đến một quãng phố đông thì gặp bảy tám người xuất hiện chia cắt hai người gánh hàng ra, một tên xuất thủ cực nhanh khống chế huyệt đạo hai tên hán tử, rồi nhanh tay quẩy lấy hai gánh hàng rẽ vào một phố vắng. Ngay sau đó có hai tên khác y phục và mặt mũi hoàn toàn giống như hai tên nô bộc bị điểm huyệt đuổi theo Trác công tử và bốn vị thúc thúc.
Năm người này hoàn toàn không nghi ngờ gì đến việc mấy thùng châu báu bị đánh tráo...
Trưa hôm sau, đúng giờ ngọ Tưởng Định Công cùng hai lão quản lý dẫn theo năm tên võ sĩ vạm vỡ chở theo một vạn hai nghìn lạng bạc tiến vào Kim Lăng khách điếm.
Cả bọn được dẫn ngay tới phòng của Trác công tử.
Tưởng Định Công cười hỏi :
- Trác công tử! Các vị đã thỏa thuận rồi chứ?
Trác công tử gật đầu :
- Thỏa thuận xong rồi! Chúng tôi đồng ý bán!
Tưởng Định Công cười nói :
- Vậy là tốt rồi! Tiền chúng tôi đã mang tới đủ một vạn hai nghìn lạng. Thế nhưng theo nguyên tắc thì phải kiểm tra lại hàng hóa.
Bốn hòm bảo vật lập tức được mang tới, mở ra...
- Hòm vừa mở thì cả Trác công tử và bốn vị thúc thúc đều đứng ngẩn ra. Nguyên trong các hòm chẳng có lấy một viên kim cương châu báu nào mà chỉ toàn đá vụn và giẻ rách!
Trác công tử kêu lên :
- Ui chao? Chuyện gì thế này?
Hoắc thúc thúc tiếp lời :
- Trời hại chúng ta rồi!
Nói xong ngã xuống ngất đi...
Bọn điếm gia vây quanh ngơ ngác hỏi :
- Chuyện gì xảy ra thế? Nghe nói có một vụ mua bán lớn tới cả vạn lạng, sao hàng lại toàn là đá thế này?
Trác công tử toàn thân mồ hôi ướt đẫm đứng ngây mặt nhìn bốn hòm châu báu nay bỗng biến thành đá, không biết trả lời sao.
Tưởng Định Công cười khổ nói với thuộc hạ :
- Chúng ta gặp phải tổ sư lừa đảo rồi!
Nói xong vung tay xuất lĩnh mọi người nhanh chóng chở theo mười hai nghìn lạng bạc bỏ đi.
Chúng vừa đi khỏi, Trác công tử vung tay đập đánh rầm xuống chiếc bàn bát tiên làm vỡ tan một góc như bị đao chém làm chiếc bàn đổ ập xuống, hòm xiểng rơi vỡ ầm ầm làm đá đổ tung tóe.
Thụ thúc thúc kêu lên :
- Hiền điệt! Hãy bình tĩnh lại đi!
Trác công tử đau khổ nói :
- Chỉ vì chúng ta ở lại Nam Kinh quá lâu, đáng ra hôm qua ở Cổ Cổ hiên chúng ta nên ra đi mới phải!
Thụ thúc thúc buông lời an ủi :
- Cái đó cũng không thể trách hiền điệt được, họ mặc cả rẻ như thế chúng ta phải thương lượng cũng đúng thôi!
Hoắc thúc thúc rên rỉ :
- Trời ơi! Bây giờ quay về, chúng ta biết ăn nói thế nào với mọi người đây? Bao nhiêu người bị nạn...
Một trung niên nhân nói :
- Chúng ta phải đi báo quan thôi!
Trác công tử lắc đầu :
- Báo quan cũng chẳng giúp gì được đâu!
Hoắc thúc thúc hỏi :
- Hiền điệt dự định làm gì?
Trác công tử đáp :
- Bây giờ mọi người hãy ở lại đây làm như không có chuyện gì xảy ra, cũng đừng ai ra ngoài khách điếm. Tiểu điệt ra ngoài độ một canh giờ sẽ trở lại.
Hoắc thúc thúc hỏi :
- Hiền điệt đi đâu?
Trác công tử đáp :
- Tiểu điệt đến chỗ Long Thái Cực lão tiền bối xem lão nhân gia có giúp được gì không...
Nói xong bỏ đi ngay, hỏi đường tới trước một phủ viện lớn.
Cánh cổng lớn hé mở, một tên đại hán đứng sau cổng đưa mắt chăm chú dò xét vị công tử anh nhi tuấn tú, chừng như là một vị quý tử từ nơi khác đến.
Trác công tử hỏi :
- Xin hỏi, đây có phải là Long phủ không?
- Ta cần phải giết chết hạng cuồng ngông vô lễ ngươi! Tất cả những tên nào dám vô lễ với bổn phu nhân đều phải chết. Đương nhiên ngươi cũng không ngoại...
Chữ lệ chưa kịp nói ra thì tay áo đã phất, từ trong tay áo bay ra ba mũi Lăng Tử Tiêu tạo thành hình chữ phẩm như ba tia chớp bắn tới ngực và hai mắt đối phương.
Trác Thiên Uy hừ một tiếng nói :
- Tại hạ đã cảnh cáo mà tôn giá không nghe thì đừng có trách?
Nói xong phất nhẹ tay áo cuốn ba mũi Lăng Tử Tiêu biến đi vô tích vô ảnh.
Nghê phu nhân thấy vậy phát run lùi liền ba bước.
Trác Thiên Uy nói :
- Thủ đoạn của ngươi cũng độc ác không kém gì hai lão ma kia. Lẽ ra thứ hung tàn như người không nên để sống để tàn hại sinh linh...
Nghê phu nhân lại lùi thêm hai bước nữa, run giọng hỏi :
- Ngươi...
Bây giờ thì thị đã biết đối phương có đủ khả năng giết mình.
Trác Thiên Uy đáp :
- Ngươi đi đi! Trong khi còn chưa quá muộn!
Lệ Phách Phong Ảnh cố sức chống tay đứng lên, phải nỗ lực mới đứng vững, run giọng nói :
- Nghê... phu nhân... Tiểu tử này võ công cao thâm mạt trắc... Còn rừng xanh thì chẳng lo gì thiếu củi. Sau này chúng ta... sẽ...
Nghê phu nhân lẽ ra còn chưa muốn đi, nhưng biết sức mình không địch nổi đối phương, phóng đôi mắt rực lửa hận thù nhìn Trác Thiên Uy một lúc rồi mới ra lệnh cho hai tên tỳ nữ tới dìu Lệ Phách Phong Ảnh và Mạc Gia Hưng bỏ đi...
Bấy giờ Trác Thiên Uy mới đến kiểm tra thương thế của Nam Cung Phụng Minh và Bùi Tuyên Văn, lúc đó mới biết cả hai đều là nữ nhân đóng giả nam trang.
Sau khi được giải khai huyệt đạo, Nam Cung Phụng Minh và Bùi Tuyên Văn đều tỉnh lại nhưng chưa đứng lên được.
Trác Thiên Uy nhận ra Nam Cung Phụng Minh trúng phải độc chưởng, còn Bùi Tuyên Văn thì bị nội thương khá nặng.
Trác Thiên Uy cúi xuống Nam Cung Phụng Minh nhíu mày hỏi :
- Cô nương có người thân thích gì ở quanh đây không?
Nam Cung Phụng Minh lắc đầu :
- Không có.
Trác Thiên Uy nói :
- Nếu vậy thì chỉ e tại hạ đành bó tay thôi!
Nam Cung Phụng Minh hỏi :
- Vì sao?
Trác Thiên Uy đáp :
- Cô nương... Nam nữ thụ thụ bất thân... mà tại hạ không phải là lang trung...
Nam Cung Phụng Minh đỏ mặt nói :
- Vừa rồi huynh đánh bại hai tên đại ma đầu, như vậy đủ thấy là nhân vật danh đầu không nhỏ trong võ lâm, làm sao mà giống một vị hủ nho thế chứ?
Trác Thiên Uy cười khổ đáp :
- Hủ nho cũng có chỗ tốt của họ... chí ít thì những người đó không bị cuốn vào những trường thị phi thế này...
Nam Cung Phụng Minh hừ một tiếng.
Trác Thiên Uy lại nói :
- Cô nương đừng lo, bây giờ thì ổn rồi!
Nam Cung Phụng Minh nhíu mày hỏi :
- Ồn thế nào?
Trác Thiên Uy đáp :
- Ở trong rừng có người có thể giúp được hai vị!
Chàng vừa nói xong thì ở cánh rừng ngay trước mặt bước ra một lục y nữ nhân rất mỹ lệ, chừng hai bảy hai tám tuổi.
Lục y nữ nhân bước thẳng ra hiện trường, nhìn Trác Thiên Uy hỏi :
- Làm sao ngươi biết ta có khả năng giúp chúng?
Trác Thiên Uy đáp :
- Phương giá là đồng bọn của hai tên ma đầu kia, đương nhiên có giải dược?
Lục y nữ nhân hỏi :
- Làm sao thấy được?
Trác Thiên Uy đáp :
- Vừa rồi tại hạ thấy cô nương cùng hai tên đó nấp trong rừng. Có lẽ cô nương nhận ra hai vị này là nữ nhân giả trang nên không hiện thân, không sai chứ?
Lục y nữ nhân nói :
- Hoàn toàn khống sai! Chỉ là ngươi đã mắc một sai lầm lớn khi gọi ta...
Dứt lời vung tay phát ra một chùm ám khí bao trùm lấy người Trác Thiên Uy.
Bấy giờ hai người chỉ cách nhau chưa tới hai trượng, tưởng chừng Trác Thiên Uy không có cách gì thoát chết, nhưng chỉ thấy chàng phẩy nhanh hai tay, mấy chục mũi ám khí bị cuốn đi vô tích vô ảnh...
Lục y nữ nhân thất kinh, run giọng hỏi :
- Ngươi... là người... hay quỷ?
Trác Thiên Uy cười đáp :
- Là người cũng được, là quỷ cũng được, tùy phương giá muốn gọi thế nào là tùy ý, chỉ xin nhớ rằng nếu cô nương còn dám vọng động như thế một lần nữa thì cách Quỷ Môn Quan không còn xa nữa đâu! Vừa rồi phương giá đã không phủ nhận là đồng bọn của Lệ Phách Phong Ảnh, như vậy tất có giải dược cho độc chưởng của hắn. Vậy thì làm phiền phương giá giúp cho...
Chàng nói chưa xong thì lục y nữ nhân bỗng lao vào rừng như tên bắn.
Khu rừng chỉ cách lục y nữ nhân bốn năm trượng, chỉ cần lọt vào trong đó thì Trác Thiên Uy khó mà bắt kịp...
Nào ngờ cô ta mới chạy được ba bước thì thấy Trác Thiên Uy lao tới chặn trước mặt, liền vung cả hai tay ném ra một nắm ngân châm.
Trác Thiên Uy đã có phòng bị nên phất tay cuốn bay hết ám khí.
Lục y thiếu nữ chưa chịu hàng phục, quát to một tiếng vung trảo chộp tới diện môn địch.
Trác Thiên Uy hừ một tiếng vươn tay chộp lấy Uyển Mạch thị đẩy một cái.
Lục y nữ nhân bị đẩy lùi ba bước, rơi xuống bên cạnh Nam Cung Phụng Minh và Bùi Tuyên Văn.
Trác Thiên Uy bước tới vung tay điểm ra một chỉ nói :
- Đối với hạng nữ nhân ác độc như ngươi tại hạ không có ý thương hoa tiếc ngọc gì đâu. Nếu không chịu nghe lời tại hạ, ngươi cứ nằm đây mà chịu sự hành hạ của Sưu Hồn chỉ cho đến lúc chết.
Lục y thiếu nữ bị Sưu Hồn chỉ điểm trúng, xương tủy giống như bị hàng đàn kiến lửa chui vào cắn, đau đến toát mồ hôi, vừa lăn lộn vừa rên rỉ :
- Giải huyệt cho ta!
Trác Thiên Uy xuất thủ giải khai huyệt đạo cho cô ta nói :
- Mau đưa giải dược ra!
Lục y thiếu nữ móc túi lấy ra một bình sành ném cho Trác Thiên Uy nói :
- Đây là giải dược của Độc Sa chưởng. Cầm lấy!
Chờ Trác Thiên Uy tiếp lấy bình dược thì lục y thiếu nữ cũng lao chạy vào rừng.
Trác Thiên Uy không đuổi theo, tới lấy một viên dược hoàn đưa cho Nam Cung Phụng Minh uống vào và đỡ Bùi Tuyên Văn dậy bảo cô ta vận công điều tức.
Chừng nửa canh giờ sau thì Nam Cung Phụng Minh bình phục, sắc mặt bỗng hồng hào trở lại, Bùi Tuyên Văn cũng vận công điều tức xong.
Nam Cung Phụng Minh mở mắt ra nhìn Trác Thiên Uy cười hỏi :
- Huynh họ trác thật sao?
Trác Thiên Uy cười đáp :
- Tại hạ không việc gì phải đổi họ giấu tên.
Nam Cung Phụng Minh cười nói :
- Huynh xuất thủ đả thương hai tên đại ma đầu Lệ Phách Phong Ảnh và Mạc Gia Hưng, làm Nghê phu nhân của Trúc Lâm sơn trang ở Lư Sơn khiếp sợ mà chạy đi, còn đánh bại Thần Châm Ngọc Nữ Hoa Ngũ Cơ... Tất cả đều là những nhân vật uy danh hiển hách trong giang hồ Hắc đạo. Nếu tin tức truyền ra thì rất nhiều người trong võ lâm mời huynh uống rượu mừng, nhưng bên cạnh đó cũng không ít người tìm huynh khiêu chiến...
Trác Thiên Uy cười đáp :
- Tại hạ không hơi sức đâu uống rượu mừng với ai, cũng không có thời gian nhận lời khiêu chiến vì cần phải làm những việc khác quan trọng hơn.
Bùi Tuyên Văn chợt hỏi :
- Làm sao Trác công tử lại khẳng định Thần Châm Ngọc Nữ Hoa Ngũ Cơ là đồng bọn của Lệ Phách Phong Ảnh và Mạc Gia Hưng?
Trác Thiên Uy đáp :
- Vì lúc mới đến tại hạ phát hiện thấy hai lão ma đầu với lục y nữ nhân kia đứng ở trong rừng. Lệ Phách Phong Ảnh ôm Thần Châm Ngọc Nữ Hoa Ngũ Cơ trong lòng. Khi hai vị đả thương hai tên hán tử thì cả ba bước ra nhưng sau đó không hiểu vì sao Thần Châm Ngọc Nữ Hoa Ngũ Cơ nán lại...
Bùi Tuyên Văn nói :
- Có lẽ vì thị nhận ra tiểu nữ...
Nam Cung Phụng Minh hỏi :
- Muội quen biết Thần Châm Ngọc Nữ lúc nào?
Bùi Tuyên Văn đáp :
- Nửa năm trước, muội cũng đóng giả nam trang, bị nữ nhân dâm đãng đó quyến rũ, đã từng giáo huấn thị. Có lẽ bây giờ thị nhận ra.
Trác Thiên Uy nói :
- Hai vị cô nương! Bây giờ trở về thành còn tới ba mươi dặm nữa. Trời đã không còn sáng, chúng ta nên đi thôi!
------------------------------------
Truyện còn có tên Lạc Mộng Yên Hà