Thiết Hán Yêu Hồ (Lạc Mộng Yên Hà)

Chương 2 : Manh mối đầu tiên

Ngày đăng: 00:41 19/04/20


Tối hôm sau, trong một tòa thanh lâu lừng danh nhất Tô Châu là Bách Hoa lâu có một vị thiếu niên công tử rất anh nhi tuấn tú bước vào, đến phòng trực đòi gặp đệ nhất hoa khôi của Bách Hoa lâu tên là Tiểu Đào Hồng.



Mụ quản lý nhìn khách từ đầu đến chân lắc đầu hỏi :



- Công tử chưa biết lệ ở đây sao?



Vị thiếu niên công tử chính là Trác Thiên Uy nhíu mày hỏi :



- Lệ ở đây là thế nào?



Mụ quản lý đáp :



- Ở Bách Hoa lâu này, một số mỹ nữ đã được khách quen bao tiêu toàn bộ, chỉ có thể tiếp khách đã hẹn trước mà thôi... đặc biệt Tiểu Đào Hồng thì hầu như quanh năm chỉ tiếp khách quen...



Trác Thiên Uy đưa ra một thỏi vàng đặt lên bàn đẩy về phía mụ ta nói :



- Đại tẩu làm cách nào thu xếp cho tại hạ gặp cô ta một lát thôi!



Mụ quản lý mặt liền tươi rói lên, chộp lấy thoi vàng cất ngay vào túi áo nói :



- Vậy công tử cứ đi theo nô gia đến phòng Tiểu Đào Hồng. Nhưng được cô ta tiếp hay không thì cái đó tùy thuộc vào tài hoa của công tử đấy. Nô gia tin rằng với tài mạo và sự phóng khoáng của công tử chắc Tiểu Đào Hồng không từ chối đâu!



Mụ đứng lên ra hiệu cho Trác Thiên Uy theo mình đến trước một căn phòng nhỏ gõ cửa ba tiếng.



Giọng trong trẻo của một nữ nhân vang ra :



- Ai đấy?



Mụ quản lý đáp :



- Bích Ngọc thư thư đây!



Nữ nhân trong phòng nói :



- Bích Ngọc thư thư! Tiểu Đào Hồng hôm nay không có tiếp khách mà!



Bích Ngọc đáp :



- Không sao, có một trang thiếu niên công tử cực kỳ tuấn mỹ muốn gặp ngươi một lúc. Mở cửa đi!



Cánh cửa mở két một tiếng mở ra.



Bích Ngọc đẩy ngay Trác Thiên Uy vào phòng khép cửa lại, miệng nở nụ cười tinh quái quay người bỏ đi.



Trác Thiên Uy vào phòng xong, không nói gì liền chốt ngay cửa lại.



Tiểu Đào Hồng hoang mang hỏi :



- Công tử làm gì thế?



Trác Thiên Uy đáp :



- Tại hạ muốn hỏi cô nương mấy câu thôi.



Nói xong điềm nhiên đến ngồi vào bàn.



Tiểu Đào Hồng quả là trang giai nhân tuyệt sắc với khuôn mặt rạng ngời như vầng nguyệt, đôi môi thanh tú và đỏ mọng như đóa hải đường, đôi mắt tuyệt mỹ hết sức gợi tình cùng hàng mi cong vút và đôi mày liễu đen nhánh.



Cô ta hoang mang đến ngồi đối diện với công tử phong lưu tuấn tú kia, đỏ mặt hỏi :



- Công tử muốn hỏi việc gì?



Trác Thiên Uy chỉ lên mái tóc cô ta hỏi :



- Tại hạ mượn chiếc ngọc thoa của cô nương xem qua một chút được không?



Tiểu Đào Hồng lúng túng nói :



- Cái này...



Trác Thiên Uy chợt xuất chỉ điểm vào cánh cửa.



- Chỉ nghe bịch một tiếng, cánh cửa gỗ thủng mất một lỗ đúng bằng ngón tay.



Tiểu Đào Hồng mặt tái mét như gà bị cắt tiết, run giọng nói :



- Công tử...



Trác Thiên Uy lại đặt một thỏi vàng lên bàn, trầm giọng nói :



- Việc này đối với bổn công tử hết sức quan trọng, nhưng ta không có ý làm hại cô nương đâu. Xin cô nương hãy làm theo lời tại hạ, không được lên tiếng gọi, cũng đừng dối trá lời nào. Nếu mọi việc êm thấm cô nương còn được trọng thưởng nữa.



Tiểu Đào Hồng có phần yên tâm, tháo chiếc ngọc thoa giao cho Trác Thiên Uy.



Trác Thiên Uy nhìn kỹ chiếc ngọc thoa, sau khi xác nhận đúng là vật trong số bốn hòm châu báu của mình bị mất năm trước ở Nam Kinh liền hỏi :



- Xin cô nương nói rõ cho ta biết, chiếc ngọc thoa này lấy được ở đâu?



Tiểu Đào Hồng đáp :



- Cái này... tiện thiếp được một người tặng...



Trác Thiên Uy hỏi :



- Người đó là ai?



- Vị đó là Hách Minh Sơn Hách tứ gia...



Trác Thiên Uy lại hỏi :



- Nhà hắn ở đâu?



Tiểu Đào Hồng đáp :



- Hách gia trang ở phía nam thành cách chừng năm dặm...



Cô ta cắn môi nói thêm :



- Tôi thấy trong người lão còn có ba chiếc ngọc thoa thế này nữa...



Trác Thiên Uy gật đầu nói :



- Được rồi! Bây giờ tại hạ mượn tạm chiếc ngọc thoa này, sau này người nhà của Hách Minh Sơn sẽ bồi hoàn cho cô nương giá trị tương đương. Đảm bảo cô nương sẽ không bị thiệt đâu!



Nói xong bỏ chiếc ngọc thoa vào túi bước ra khỏi phòng.



Tối hôm đó Trác Thiên Uy đến trước Hách gia trang.



Một tên hắc y hán tử đeo kiếm đứng canh trước cỗng, thấy chàng liền hỏi :



- Các hạ hỏi ai?



Trác Thiên Uy hỏi lại :



- Hách tứ gia có nhà không?



Hán tử lắc đầu :



- Tứ gia vừa đến gặp quan phủ có việc, các hạ có nhắn lại gì không?



Trác Thiên Uy nhíu mày nghĩ ngợi một lát rồi nói :



- Không có gì. Tại hạ họ Trác đến muốn gặp Hách tứ gia nhưng hôm nay đã không có nhà thì hôm sau sẽ đến vậy!



Nói xong quay người trở về khách điếm.



Sáng hôm sau chàng mới ăn sáng xong trở về phòng thì thấy bốn người đã ở sẵn trong phòng mình, gồm một trung niên nhân bận thanh y và bốn tên thanh y hán tử đeo kiếm.



Vừa thấy Trác Thiên Uy bước vào, thanh y trung niên nhân vội đứng lên tự giới thiệu :



- Tại hạ là Trần Chấn Đức, là võ sư hộ viện kiêm tổng quản Hách gia trang. Nghe nói hôm nay Trác công tử tới tệ trang tìm Hách sư gia, không biết có việc gì?



Trác Thiên Uy đáp :



- Tại hạ muốn hỏi về chiếc ngọc thoa mà Hách tứ gia tặng cho một kỹ nữ tên là Tiểu Đào Hồng. Theo lời cô ta thì tứ gia còn có ba cái nữa. Nếu Hách tứ gia chứng minh được mình lấy hoặc mua nó một cách đường đường chính chính thì sẽ không gặp phải phiền phức gì. Nếu không chứng minh được tại hạ nhất định phải tra rõ ngọn ngành. Tại hạ là người hiểu lý, quyết không quy kết một cách hồ đồ. Nói thế Trần tổng quản đủ rõ rồi chứ?



Trần Chấn Đức nhíu mày hỏi :



- Như vậy Trác công tử nhận chiếc ngọc thoa đó là của mình?



Trác Thiên Uy gật đầu :



- Không sai!



Trần Chấn Đức hỏi :



- Trác công tử dựa vào đâu mà kết luận như thế?



Trác Thiên Uy đáp :



- Mỗi viên châu đính trên chiếc ngọc thoa đều được thợ giỏi chạm thành một con phượng hoàng rất nhỏ nhưng sinh động như thật. Bản thân chiếc ngọc thoa cũng là viên ngọc bích chế thành. Nó có thể chuyển dịch theo mọi hướng. Chiếc thoa đó là vật có một không hai trong thiên hạ, đó là bảo vật gia truyền của Trác gia...



Trần Chấn Đức hỏi :



- Vật đó bị mất trộm hay sao?



Trác Thiên Uy gật đầu :



- Có thể nói như thế!



Trần Chấn Đức trầm ngâm một lúc rồi lại hỏi :



- Nếu Trác công tử lấy lại được ba chiếc ngọc thoa thì sẽ không tiếp tục truy cứu nữa chứ?



Trác Thiên Uy lắc đầu :



- Không thể được! Bởi vì ngoài ba chiếc ngọc thoa ra còn có nhiều nhân vật khác nữa, buộc tại hạ phải truy cứu đến cùng.



Trần Chấn Đức nói :



- Nếu vậy tại hạ xin trở về bẩm rõ với Hách tứ gia rồi sẽ quay lại đây trình bày tường tận với Trác công tử.



Trác Thiên Uy gật đầu :



- Tại hạ cũng không muốn xảy ra chuyện lôi thôi ở quý trang nên sẽ ở lại đây chờ tin tức Trần tổng quản!



Trần Chấn Đức đứng lên nói :



- Tại hạ cáo từ!



Nói xong xuất lĩnh bốn tên thanh y hán tử rời khỏi phòng.



Thế nhưng Trác Thiên Uy chờ suốt ba ngày mà Trần Chấn Đức không quay lại, cũng không có tin tức gì từ Hách gia trang.



Trưa hôm thứ tư, Trác Thiên Uy đang ăn cơm ở tửu lầu đối diện với khách điếm thì có hai trung niên nhân đến ngồi ở bàn bên cạnh.



Thấy hai người đó chằm chằm nhìn mình, Trác Thiên Uy nhíu mày hỏi :



- Hai vị có phải do Trần tổng quản phái đến truyền tin không?



Trung niên nhân ngồi bên tả có bộ râu quai nón đáp :



- Truyền tin thì không sai, nhưng không phải do Trần tổng quản phái đến!



Trác Thiên Uy hỏi :


Trác Thiên Uy tới bên quầy hàng thấy cửa đóng chặt liền nói khẽ với Bạch Tố Lăng :



- Cẩn thận!



Rồi bước lại đứng bên cửa gọi :



- Chưởng quầy...



Cánh cửa lập tức mở ra ngay, từ trong cửa hai tên thanh y hán tử lao ra, mỗi tên hai tay đều vung lên, phóng ra mấy mũi ám khí.



Trác Thiên Uy hừ một tiếng, không lùi không tránh mà lại lao tới như cơn lốc, chỉ chớp mắt đã xuất hiện sau lưng hai tên thanh y hán tử, phân biệt đánh ra hai chưởng!



Bịch bịch!



Vang lên hai tiếng khô khan, cả hai tên thanh y hán tử cùng bị đánh bay đi hai trượng, mỗi tên ngã xuống một góc.



Một tên thò tay vào túi thì Bạch Tố Lăng nhanh mắt trông thấy, lao tới quát :



- Ngươi không đủ thời gian rút đao khỏi vỏ đâu!



Bịch!



Một chưởng đánh trúng hậu tâm, tên thanh y hán tử gục mặt xuống bất tỉnh nhân sự...



Bạch Tố Lăng lướt tới tên thứ hai cũng đang thò tay vào túi nói :



- Hừ! Các ngươi không tên nào đáng mặt là đại trượng phu nam tử hán cả!



Trác Thiên Uy nói :



- Bạch cô nương! Lại có thêm người đến. Đi thôi!



Bạch Tố Lăng lấy thanh đao trên người tên thanh y hán tử nói :



- Trác huynh, cầm lấy.



Lại có thêm năm tên thanh y hán tử lao vào phòng, tên nào mặt cũng hung ác, mỗi tên đều lăm lăm một ngọn quái đao hình thù cổ quái.



Bọn này vừa tiến vào đã vung binh khí lao tới Trác Thiên Uy tấn công.



Với ngọn đao mà Bạch Tố Lăng vừa đưa cho Trác Thiên Uy phản ứng cực kỳ linh hoạt, xuất chiêu đối địch, công thủ kiêm bị, chỉ trong chớp mắt đã đánh bật cả năm thứ binh khí khỏi tay năm tên thanh y hán tử quát :



- Các bằng hữu! Các ngươi bản lĩnh như thế mà tới ám toán tại hạ thì quả là không biết tự lượng sức mình! Cút đi! Tại hạ không thèm giết các người đâu?



Bạch Tố Lăng ra tới cửa lầu vừa đưa mắt nhìn ra đột nhiên lùi lại, mặt lộ vẻ kinh hoàng như gặp phải rắn rết...



Trác Thiên Uy hỏi :



- Bạch cô nương, chuyện gì vậy?



Bạch Tố Lăng run giọng đáp :



- Ma Tăng Khuyết Đạo đến!



Trác Thiên Uy liếc nhìn ra cửa sổ, thấy hai quái nhân đứng sát vai nhau giữa hành lang, chắn ngay cửa chính.



Hai quái nhân gồm một tăng một đạo, cả hai tuổi chừng trên dưới lục tuần, lão hòa thượng người gầy đét như que củi, mắt hõm sâu, từ đó phát ra hai luồng tinh quang sáng quắc, tay cầm một cây thiền trượng chạm hình rồng rắn, còn lão đạo thì dáng uy nghi đường bệ nhưng khuyết mất một lỗ tai trái, lưng mang trường kiếm, tay phải còn cầm thêm một cây phất trần.



Trác Thiên Uy nói :



- Ma Tăng Khuyết Đạo thì sao chứ? Cô nương đừng sợ! Mọi việc đã có tại hạ đảm trách!



Giá như chàng biết Ma Tăng Khuyết Đạo là hai tên ma đầu liệt danh trong Thiên hạ Thất đại hung nhân thì chắc đã không nói bằng giọng tự tin như vậy!



Chỉ vài chiêu giao chiến đã bị đánh bay hết binh khí, năm tên thanh y hán tử biết Trác Thiên Uy đã nói không ngoa, nếu chàng không hạ thủ lưu tình thì chúng đâu còn mạng?



Trước khi Ma Tăng Khuyết Đạo xuất hiện chúng đã vội vàng kéo nhau chuồn đi theo lối cửa sau.



Ma Tăng cất giọng ồm ồm như chuông vỡ nói :



- Lão đạo! Ngươi nghe thấy gì không?



Khuyết Đạo dùng giọng khàn khàn như vịt đực hỏi lại :



- Nghe thấy gì?



Ma Tăng đáp :



- Có kẻ coi thường Ma Tăng Khuyết Đạo chúng ta đấy!



Khuyết Đạo nói :



- Trong giang hồ có ai mà không biết chúng ta lại dám coi thường chứ? chẳng lẽ hắn đã chán sống rồi!



Ma Tăng gật đầu :



- Không sai!



Khuyết Đạo cười khùng khục nói :



- Ằt đó là một lão hóa tử gần đất xa trời!



Ma Tăng quét mắt nhìn vào tửu lâu, chỉ tới Trác Thiên Uy nói :



- Không phải lão hóa tử gần đất xa trời mà là tên tiểu bối kia!



Nói xong sấn sổ bước vào, giơ thiết trượng chỉ mặt Trác Thiên Uy nói :



- Phật gia vừa nghe ngươi nói mọi việc đã có ngươi đảm trách. Có thật ngươi đảm đương nổi không?



Trác Thiên Uy thản nhiên gật đầu đáp :



- Đúng! Hòa thượng ngươi không có nghe sai.



Khuyết Đạo cũng bước vào đứng sánh vai Ma Tăng nói :



- Vì ở đây không có nhân chứng nên chúng ta không thể để ngươi chết ngay vì người chết thì không còn làm chứng được nữa!



Trác Thiên Uy bình thản nói :



- Như là nếu có người làm chứng thì hai vị sẽ giết tại hạ?



Ma Tăng cười hắc hắc đáp :



- Tiểu bối, ngươi nói đúng! Vậy hãy chuẩn bị đi!



Trác Thiên Uy hỏi :



- Tại hạ và đại sư vô cừu vô oán, vì sao lại muốn giết tại hạ?



Ma Tăng nói :



- Ngươi sợ rồi phải không?



Trác Thiên Uy cười đáp :



- Đại sư khéo đùa! Việc gì mà tại hạ phải sợ?



Ma Tăng nhìn sang Khuyết Đạo nói :



- Lão đạo ngươi nghe thấy chưa? Tiểu bối này quả không sợ chúng ta!



Dứt lời vung thiền trượng đánh ra!



Ma Tăng đã tề danh trong Thiên hạ Thất đại hung nhân đương nhiên chẳng coi một tiểu tử chưa ráo máu đầu đứng trước mặt mình vào đâu, chỉ dùng có bốn thành công lực tin chắc thừa sức đánh nát cả hai chân đối phương.



Trác Thiên Uy nhảy lên cao năm thước, chẳng những tránh được ngọn thiền trượng mà còn nhằm tay trái lão hòa thượng điểm tới một chỉ, miệng cười hô hô nói :



- Thiếu gia cho Ma Tăng ngươi biến thành khuyết tăng luôn cho giống lão đạo kia nè!



Tai trái bị sứt một lỗ máu chảy ròng ròng, Ma Tăng vừa đau vừa nộ, nghiến răng vung thiền trượng lên, lần này vận đủ thập thành công lực giáng xuống đầu Trác Thiên Uy, thế lôi đình vạn cân đủ sức bài sơn đảo hải, quả thật kinh nhân.



Trác Thiên Uy mặt hiện sát cơ, lách người tránh đi :



Rầm!



Vang lên một tiếng nổ kinh thiên động địa, sàn gỗ bị đánh nát một mảng lớn làm cả tòa tửu lâu chao đảo như đưa võng, bàn ghế đổ ầm ầm, giá như trong lầu có người thì ắt đều bị ngã...



Khuyết Đạo kêu lên :



- Lão hòa thượng cẩn thận!



Nhưng lời cảnh cáo đã quá muộn!



Tiếng Khuyết Đạo chưa dứt lời thì Ma Tăng cảm thấy tay phải cứng đơ, đầu trượng đã bị Trác Thiên Uy giẫm lên không sao rút lên được.



Tay phải vẫn cầm đao, Trác Thiên Uy vung tay trái vận tới tám thành công lực đánh vào giữa ngực Ma Tăng làm lão hòa thượng bắn ra cửa như một bao hàng, há miệng phun một vòi huyết tiễn, ngã nhào xuống giữa trang viện mặt tái nhợt không còn một chút huyết sắc, khóe miệng và ngực áo đầy máu nhìn rất đáng sợ.



Bị nội thương khá nặng nhưng tính mạng là quý hơn, lão cuống quýt bò lên thều thào nói :



- Lão đạo... dìu ta đi...



Khuyết Đạo thấy Ma Tăng bị thảm bại như thế, biết mình cũng không phải là địch thủ của thiếu niên kia, vội chạy ra đỡ lấy Ma Tăng dìu lão hòa thượng đi nhanh khỏi tửu lâu.



Bạch Tố Lăng chừng như còn chưa tin vào những gì mình vừa nhìn thấy là sự thật, kinh dị nhìn chàng nói :



- Trác huynh... thật phi thường, chỉ một chưởng mà suýt nữa giết chết Ma Tăng trong Thiên hạ Thất đại hung nhân...



Trác Thiên Uy lắc đầu đáp :



- Tại hạ không biết hắn là ai. Nhưng một chiêu Lục Hồn Thiên Phệ đó mà lão hòa thượng còn thoát mạng chứng tỏ thần công Kim Cương Phật môn của lão này đã đạt tới mức cảnh giới thặng thừa, luyện thân thành kim cương bất hoại rồi! Ngày sau hắn sẽ trở thành kình địch của tại hạ chứ chẳng nghi!



Bạch Tố Lăng nói :



- Công lực võ học của Trác huynh không thua Ma Tăng Khuyết Đạo, chỉ là kinh nghiệm giang hồ không bằng chúng, cần phải tích lũy thêm kinh nghiệm đối địch mới yên tâm!



Trác Thiên Uy gật đầu :



- Tại hạ chính đang làm như thế!



* * * * *



Trác Thiên Uy và Bạch Tố Lăng về tới Phong Kiều khách điếm thì đã giữa canh hai.



Về tới hành lang trước phòng mình Bạch Tố Lăng nói :



- Hàn San tự cảnh sắc thật tuyệt, chỉ tiếc bọn Ma Tăng Khuyết Đạo làm mất nhã hứng...



Trác Thiên Uy gật đầu nói :



- Không sai! Nếu tại hạ giải quyết xong việc mình mà cô nương vẫn còn ở lại Tô Châu thì tại hạ sẽ mời cô nương đi thăm các danh lam thắng cảnh...



Bạch Tố Lăng nhìn chàng bằng ánh mắt thân tình nói :



- Vậy thì hay quá! Muội sẽ chờ... Huynh đừng quên lời hứa nha! Cáo từ! Chúc huynh ngủ ngon!



Về tới phòng, Trác Thiên Uy cứ nằm trên giường thao thức hồi lâu mà không sao ngủ được. Khuôn mặt xinh đẹp, dáng thánh thiện vô tà đẩy vẻ tự nhiên, lời nói dịu dàng và thái độ quan tâm của Bạch Tố Lăng in đậm trong ký ức Trác Thiên Uy.



Đột nhiên chàng cảm thấy trong lòng trào lên cảm xúc gì đó hết sức mới mẻ và kỳ lạ.



Trác Thiên Uy không biết rằng hiện tượng đó y đạo gọi là tâm lý, đệ tử Huyền môn thì gọi là cảm ứng tâm linh.



Những người mẫn cảm khi nghĩ về một người nào đó thường nảy sinh hiện tượng này. Nói chung hiện tượng tâm lý đó mất đi với hầu hết nhân loại, chỉ giữ lại ở một số người mà thôi.



Tuy nhiên đó không chỉ là cảm giác mà tồn tại một ma lực nào đó khiến chàng linh cảm có điều gì đó không bình thường, đành xuống giường tới ngồi vào bàn nhìn ra cửa sổ.