Thiết Hán Yêu Hồ (Lạc Mộng Yên Hà)
Chương 3 : Mắc bẫy ái tình
Ngày đăng: 00:41 19/04/20
Phòng trọ của Trác Thiên Uy nằm ở dãy tây viện chiếm diện tích rất lớn, gồm ba dãy phòng làm thành tam hợp viện có một khu vườn rộng ở giữa, tuy mỗi góc trong tam hợp viện đều có đèn nhưng vườn to và khá rậm nên trong vườn lúc nào cũng u ám, tĩnh mịch.
Về tới phòng, Bạch Tố Lăng không ngủ ngay mà ra vườn dạo chơi.
Là nhi nữ giang hồ nên cô ta không sợ bóng tối và cảnh tịch mịch.
Cũng như Trác Thiên Uy, thiếu nữ này cũng rất có ấn tượng đối với chàng.
Trai tài gái sắc, huống gì Trác Thiên Uy vừa có võ công cao cường vừa anh nhi tuấn tú như thế, nữ nhân sao không xiêu lòng?
Nhớ lại khuôn mặt tuấn tú của Trác Thiên Uy, giọng nói và thái độ ân cần cũng như ý chí kiên định và vô cùng trác tuyệt của chàng, Bạch Tố Lăng chợt buông tiếng thở dài ngồi lên một chiếc ghế đã nhìn sang phòng Trác Thiên Uy, đưa hai tay bưng lấy mặt, lẩm bẩm :
- Nghiệt tình, đúng là nghiệt tình! Vì sao mình lại thế này chứ? Rồi ra hậu quả sẽ như thế nào?
Trong tiếng kiêu tuyệt vọng, Bạch Tố Lăng đã hoàn toàn mất đi sự cảnh giác.
Vào thời điểm tuyệt vọng này, cho dù là người có võ công rất cao nhưng một khi ý mê thần loạn, nếu có người tập kích thì khó lòng phản kháng.
Quả nhiên có người tập kích thật, có hai nhân ảnh lướt tới sau lưng Bạch Tố Lăng như hai bóng ma.
Đó là hai tên trung niên hán tử bận thanh y, mặt mũi hung ác, một tên mặt có vết sẹo dài chém ngang má xông tới dùng hai bàn tay to bè chụp lấy cổ nàng, tên cao lớn hơn vung tay điểm ra mấy ngọn chỉ phong.
Tên mặt sẹo buông tay, Bạch Tố Lăng ngã phịch xuống cỏ.
Tuy huyệt đạo đã bị khống chế, nhưng đầu óc vẫn còn tỉnh tảo, nàng kêu lên :
- Các ngươi làm gì vậy?
Hán tử vừa điểm huyệt Bạch Tố Lăng tuy không có vết sẹo đáng sợ trên mặt, nhưng bộ dạng còn dữ dằn hơn với đôi mắt cú vọ và bộ râu quai nón lởm chởm như rễ tre, hắn phóng ánh mắt xanh lục như mắt mèo nhìn Bạch Tố Lăng nói :
- Khẽ miệng thôi! Không được la! Chúng ta cần cô nương hợp tác!
- Các ngươi là...
Hán tử râu quai nón hừ một tiếng nói :
- Không cần biết chúng ta là ai. Muốn yên lành thì phải khai cho thật nếu không... Hắc hắc, muốn sống không được, muốn chết cũng chẳng xong đâu!
Bạch Tố Lăng hỏi :
- Các ngươi... cần ta khai gì?
- Tên ngươi là Bạch Tố Lăng thì chúng ta biết rồi... Hãy nói xem, ai phái ngươi tới đây?
- Cái đó...
- Cái đó thế nào? Không đánh thì không chịu khai chứ gì? Đã thế đại gia cho ngươi biết lợi hại!
Dứt lời vươn trảo chộp xuống ngực Bạch Tố Lăng.
Roạc một tiếng, ngực áo Bạch Tố Lăng bị xé rách một mảng lớn lộ cả đôi vú tròn căng trắng ngần, Bạch Tố Lăng huyệt đạo đã bị điểm thậm chí muốn đưa tay lên che ngực cũng không được, bất lực kêu lên :
- Các ngươi...
Hán tử râu quai nón cười hắc hắc nói :
- Trong giang hồ có một vị cô nương tên là Nguyệt Hoa Tiên Tử Lăng Nguyệt Anh. Nữ nhân đó rất thần bí, đồng thời là nhân vật trọng yếu trong Tam Tinh minh, Lăng cô nương tại hạ nói không sai chứ?
Bạch Tố Lăng nói :
- Các ngươi đã biết ta là Nguyệt Hoa Tiên Tử làm sao còn dám...
Hán tử râu quai nón cười hắc hắc nói :
- Có gì mà không dám? Trong Tam Tinh minh cô nương là nhân vật trọng yếu thật, nhưng bây giờ đã bị tại hạ dùng thủ pháp điểm huyệt độc môn khống chế, đừng vọng động tự vệ giải huyệt đạo mà trở thành tàn phế đấy! Bây giờ thì mau cung khai ra! Ngươi tới đây có nhiệm vụ gì?
Bạch Tố Lăng đang đề tụ công lực định tự vệ giải huyệt đạo nhưng không sao đề tụ được, kinh hãi kêu lên :
- Ui chao! Trác...
Hán tử râu quai nón nghiến răng nói :
- Nha đầu! Ngươi dám không nghe lời chúng ta mà kêu cứu phải không? Đã thế...
Hắn nói xong bổ lên người Bạch Tố Lăng, đưa hai bàn tay lông lá chộp lấy hai...
(Mất hai trang 144 - 145 Quyển một)
Bạch Tố Lăng về phòng nhưng vẫn chưa thay y phục ngay mà nhìn bộ ngực tím bầm của mình, mắt đẫm lệ nói :
- Trác huynh! Chàng vừa cứu thiếp thế mà... Đời này kiếp này thiếp còn mặt mũi nào mà nhìn lại chàng nữa?
- Vừa rồi chàng bảo rằng nhờ có linh tính chẳng lành nên kịp thời giải cứu thì thiếp cũng đang nghĩ đến chàng đấy thôi? Vì nghĩ đến chàng nên bị hai tặc nhân đó tới gần mà không phát hiện ra... Nhưng sau này... vì sao mà mình phải chịu cảnh ngang trái éo le thế này?
- Nếu để tình cảm chi phối hậu quả sẽ ra sao?
Bạch Tố Lăng không dám nghĩ tiếp nữa...
Cuối cùng nàng thay áo nằm lên giường nhưng không sao ngủ tiếp được nữa...
Không biết qua bao nhiêu lâu...
Có tiếng gõ cửa rất khẽ, Bạch Tố Lăng nằm co rúm người lại, toàn thân rã rời...
Tiếng nữ nhân ngoài cửa hỏi :
- Ngươi sao thế? Ngủ rồi ư?
Bạch Tố Lăng đáp :
- Không!
Rồi miễn cưỡng bước xuống giường, đến mở chốt cửa.
Người bước vào phòng là trung niên phụ nhân Thất Cô, người lúc chiều đã tới đây bàn chuyện ám toán Trác Thiên Uy...
Bạch Tố Lăng thắp đèn lên, chỉ tay mời khách rồi ngồi xuống đối diện.
Thất Cô nhận xét :
- Ta thấy thần sắc ngươi không được tốt.
Bạch Tố Lăng đáp :
- Tôi bị hai cao thủ đến tập kích, chút nữa thì mất mạng!
Thất Cô hỏi :
- Chúng là ai vậy?
- Không biết. Trong đó một tên râu quai nón và một tên mặt sẹo do đao chém.
- Chúng đâu?
- Chết rồi!
- Ai giết?
- Trác Thiên Uy.
Thất Cô nói :
- Quan hệ giữa ngươi và hắn thân mật đến thế sao? Thế càng tốt? Càng giúp chúng ta đỡ tốn công sức.
Bạch Tố Lăng chợt cắn môi nói :
- Tôi không muốn tiếp tục việc này nữa!
Thất Cô nhíu mày hỏi :
- Cái gì? Chẳng lẽ ngươi phải lòng hắn rồi? Hồi chiều ngươi nói chỉ là trò hề thôi mà?
- Nhưng bây giờ tôi lại không muốn tham gia nữa!
Thất Cô mặt chợt biến đổi hẳn, mặt hiện sát cơ, đôi môi mím chặt lại trông rất độc ác.
Hừ một tiếng nói :
- Ngươi biết mình đang làm gì không? Ngươi biết hậu quả của việc kháng lệnh là thế nào rồi chứ?
Bạch Tố Lăng mặt tái đi nói :
- Kháng lệnh ư? Bà thật cho rằng tình hình đến mức nghiêm trọng như vậy sao?
Thất Cô chợt rít lên qua kẽ răng :
- Nghe cho rõ đây! Chủ trương này là do ngươi khởi xướng. Minh chủ chuẩn y lời đề xuất đó và lệnh cho bổn tọa trợ giúp ngươi. Việc đó nay đã thành định cục, bây giờ ngươi không làm nữa không phải là kháng lệnh thì là gì?
- Cái đó...
- Ngươi không muốn Hình đường chủ ra tay chứ?
Nộ Quỷ hừ một tiếng nói :
- Tên đó không đủ tư cách là bằng hữu.
Cam Hưng nói :
- Người ta có gia có nghiệp thì phải giữ, không trách được! Sống trên đời người nào mà không vị kỷ? Hơn nữa Tôn lão gia có trác hiệu chữ Long, còn Tăng Nhiếp Vĩnh trác hiệu có chữ Giao, Giao thì kém Long một bậc nên khí bất hòa, nay Thái Hồ Nhất Giao Tăng Nhiếp Vĩnh đã đáp ứng ngầm tương trợ là đáng quý rồi.
Chiếc thuyền tiếp tục lướt đi, men theo bờ lau lách rậm rạp.
Trong khoang thuyền không một ánh đèn lửa nên tối om.
Thuyền đang lao đi vun vút, chợt nghe tiếng thuyền phu la lên :
- Ui chao!
Sau đó nghe bõm một tiếng, dường như là tên thuyền phu đã bị rơi xuống sông.
Chiếc thuyền không còn người lái, lạng vào bờ dừng lại.
Cam Hưng thò đầu ra hỏi :
- Chuyện gì thế?
Một bóng người đứng giữa lòng thuyền nói :
- Tại hạ nhờ chiếc thuyền dùng một lúc...
Cam Hưng trầm giọng hỏi :
- Trác Thiên Uy!
Ba tiếng Trác Thiên Uy làm cả Cam Hưng, tên hán tử đồng hành và Lệ Phách Phong Ảnh, Nộ Quỷ Mạc Gia Hưng đều chấn động cùng ào ra khỏi khoang.
Trác Thiên Uy đứng chống nạnh giữa lòng thuyền, quét mắt nhìn đối phương nói :
- Trong số bốn người các ngươi tất có người chứng kiến sự cố xảy ra bảy ngày trước ở Hưng Long điếm. Tại hạ cần biết kẻ nào chủ mưu ám toán mình. Lệ Phách Phong Ảnh! Ngươi nói trước đi!
Lệ Phách Phong Ảnh cậy người đông thế mạnh, hừ một tiếng nói :
- Bốn chúng ta giết ngươi xong, xuống tới Quỷ Môn Quan hỏi Diêm Vương lão ngũ thì biết ngay thôi!
Trác Thiên Uy trầm giọng nói :
- Tên nào động thủ trước là bị giết ngay lập tức! Tại hạ bấy lâu nay khách khí như thế là quá đủ rồi! Lần này tại hạ quyết không lưu tình như trước nữa đâu!
Dường như lời hăm dọa của Trác Thiên Uy làm bốn tên ma đầu khiếp sợ.
Cả bốn tên đều mang đao kiếm, nhưng không tên nào đủ can đảm rút binh khí.
Trừ Cam Hưng và tên hắc y hán tử chưa giao chiến với Trác Thiên Uy thì không nói, còn Lệ Phách Phong Ảnh và Nộ Quỷ Mạc Gia Hưng tại Vọng Hồ đài ở Thiên Bình sơn chỉ hai chiêu nếu không được đối phương hạ thủ lưu tình thì đã mất mạng rồi, nên những lời chàng vừa nói đâu phải chỉ là dọa suông?
Mà lần ấy không chỉ Lệ Phách Phong Ảnh và Nộ Quỷ Mạc Gia Hưng nếm khổ đầu, bại tướng còn có hai tên ma nữ danh chấn giang hồ là Nghê phu nhân và Thần Châm Ngọc Nữ Hoa Ngũ Cơ, trận chiến ấy từ lời của Nam Cung Phụng Minh và Bùi Tuyên Văn mà tiếng đồn chẳng những làm chấn động toàn thành Tô Châu là nơi long đàm huyệt hổ mà còn truyền đi khắp thiên hạ võ lâm, có lẽ đâu Cam Hưng và hắc y hán tử không biết?
Mặc dù vậy, có nhiều nhân vật võ lâm không chút hoang mang sợ hãi, bởi vì những người này đều là đệ nhất cao thủ, kinh nghiệm giang hồ và óc phán đoán cũng thuộc hàng đệ nhất đẳng, đệ nhất lưu, họ hoàn toàn tin chắc đó chỉ là những lời bịa đặt hoang đường của những người nhát gan hoặc những kẻ chẳng có chút kiến thức võ học nào.
Cứ bình tâm mà suy xét, Lệ Phách Phong Ảnh, Nộ Quỷ Mạc Gia Hưng, Nghê phu nhân hay Thần Châm Ngọc Nữ Hoa Ngũ Cơ, chẳng ai không nổi danh giang hồ đã mấy chục năm, đừng nói Thần Châm Ngọc Nữ Hoa Ngũ Cơ có thủ pháp ám khí lừng danh thiên hạ khiến giang hồ nghe danh đều kinh hồn táng đởm, mà những người còn lại bản lĩnh cũng hết sức cao cường, khi hành sự lại bất chấp thủ đoạn, khi thắng thì chẳng nói làm gì, khi bại thì sẵn sàng liên thủ giết chết đối phương để bịt miệng.
Nói một đại cao thủ võ công tuyệt đỉnh thì còn có thể chấp nhận nhưng ở đây chỉ là một thiếu niên công tử hai mươi hai mốt tuổi, há không phải là chuyện khôi hài?
Đương nhiên trong số những nhân vật đệ nhất lưu đó không có Lệ Phách Phong Ảnh và Nộ Quỷ Mạc Gia Hưng, vì chính hai người này từng bị nếm khổ đầu.
Mà lần trước ở Thiên Bình sơn Trác Thiên Uy không mang binh khí, huống gì bây giờ chàng còn đeo đao?
Có lẽ vì thế nên Lệ Phách Phong Ảnh thấy bốn người vẫn chưa đủ an toàn, kinh hãi lùi lại một bước.
Trác Thiên Uy cao giọng hỏi :
- Lệ Phách Phong Ảnh! Các hạ có chịu nói không hay chờ nếm khổ đầu?
Nộ Quỷ Mạc Gia Hưng dường như lần trước khổ đầu còn chưa nếm đủ nên hung hăng nói :
- Tiểu súc sinh chớ cuồng! Ngươi hãy nhìn kỹ lại hoàn cảnh của mình đi đã!
Trác Thiên Uy bình thản đáp :
- Đương nhiên là xem rõ chứ? Mạc lão huynh nói là một mình tại hạ phải đấu với bốn người chứ gì? Nói thật, dưới mắt tại hạ bốn người các ngươi chỉ là hạng giá áo túi cơm, thùng rượu bị thịt mà thôi! Tại hạ đã biết rõ âm mưu các ngươi từ trước khi Cam lão huynh tới Tường An khách điếm gặp Thái Hồ Nhất Giao Tăng Nhiếp Vĩnh, nếu không tự tin thì sao dám tới đây? Hừ! Các ngươi đúng là chưa thấy quan tài chưa nhỏ lệ! Nào xông vào cả đi! Tại hạ sẽ không làm các ngươi thất vọng đâu!
Cam Hưng nói :
- Tên họ Trác! Ngươi gây sự ở Tô Châu như thế là quá nhiều rồi, ngươi bức cho chúng ta không còn đường lùi nữa, chúng ta đành phải liều thôi!
Trác Thiên Uy nổi giận quát :
- Ngươi nói thế là có suy nghĩ không chứ? Hách Minh Sơn và Ngô Trung Nhất Long phái hết cao thủ nảy đến bọn ma đầu khác tìm cách ám toán tại hạ, bây giờ lại đổ cho tại hạ hiếp bức các ngươi. Có lý nào lại như thế!
Cam Hưng thấy đối phương ví mình là giá áo túi cơm, thùng rượu bị thịt thì giận sôi lên, vung kiếm lao vào quát :
- Tiểu súc sinh nộp mạng!
Tiếng quát chưa dứt, Cam Hưng đã lao sang đối phương, hai chưởng cùng phát, tạo thành hai luồng khói đen cùng với mùi tanh bốc lên khiến ai cũng phải buồn nôn.
Thế nhưng hai chưởng cực kỳ hung mãnh với thập thành công lực đó lại đánh không trúng mục tiêu.
Bởi vì Trác Thiên Uy làm như lao tới Cam Hưng tấn công nhưng giữa đường đổi hướng công sang hắc y hán tử cùng đi với hắn...
Bịch bịch bịch...
Ba bốn thanh âm tiếp liền nhau, đầu tiên là hắc y hán tử trúng chưởng ngã vắt lên mạn thuyền, tiếp theo tới Nộ Quỷ Mạc Gia Hưng cũng bị đánh bay tới tận mũi thuyền, còn Lệ Phách Phong Ảnh thì rơi xuống nước lóp ngóp bơi đi.
Cam Hưng vừa mới thu chưởng thì bị một kích trúng ngực ngã đập vào mạn thuyền bất tỉnh nhân sự...
Chiếc thuyền tiếp tục xuôi về phía đông.
Trác Thiên Uy dựng Cam Hưng dậy, giải khai huyệt đạo cho hắn tỉnh lại nói :
- Bây giờ tại hạ cần lấy khẩu cung.
Cam Hưng định lăn xuống sông thoát mạng, nhưng bị Trác Thiên Uy giẫm lên cánh tay làm hắn đau quá rú lên :
- Ui chao! Tha mạng!
Trác Thiên Uy trầm giọng quát :
- Tại hạ cần lấy khẩu cung, nghe rõ chưa? Nói đi, tối hôm trước Ngô Trung Nhất Long phái kẻ nào tới Hưng Long điếm ám toán tại hạ? Một hắc diện hán tử và nữ nhân giả mạo ca nhi...
Cam Hưng rên rỉ :
- Tại hạ không biết thật mà! Xin tha mạng!
Bây giờ ta hỏi chuyện khác. Nếu không nói thật thì không chỉ cánh tay này bị nát mà mạng ngươi cũng mất ngay. Ngươi là do ai phát tới theo dõi ta? Ngô Trung Nhất Long hay Hách Minh Sơn?
- Dạ... là Hách tứ gia.
- Nếu vậy vì sao ngươi kết hợp với Lệ Phách Phong Ảnh và Nộ Quỷ Mạc Gia Hưng?
- Vì... vì hai người đó cũng do Hách tứ gia mời đến!
Trác Thiên Uy rúng động nghĩ thầm :
- Vậy đây là âm mưu của Hách Minh Sơn rồi! Suýt nữa mình đã mắc mưu hắn, đắc tội với Ngô Trung Nhất Long!
Lại hỏi :
- Cả Nghê phu nhân và Thần Châm Ngọc Nữ Hoa Ngũ Cơ cũng thế hay sao?
Cam Hưng đáp :
- Thần Châm Ngọc Nữ Hoa Ngũ Cơ thì tại hạ không biết, nhưng Nghê phu nhân thì xác thực do Hách tứ gia mời đến.
Trác Thiên Uy hỏi tiếp :
- Ngoài những nhân vật vừa nói và Ma Tăng Khuyết Đạo ở Hách gia trang hiện còn cao thủ nào lợi hại nữa?
- Còn Thiên Nguyên đạo trưởng!
- Thiên Nguyên đạo nhân? Vậy là Thiên hạ Thất đại hung nhân đã có ba người - hiện ở Hách gia trang?
- Chính thế!
- Hách Minh Sơn hiện có mặt ở Hách gia trang không?
- Chiều nay, trước khi tại hạ đến Tường An khách điếm thì Hách tứ gia vẫn còn trong phủ.
Trác Thiên Uy nhấc chân lên nói :
- Thôi được, tại hạ tha cho ngươi. Nếu sau này điều tra có nửa lời giả dối thì dù ngươi có mọc cánh bay lên trời cũng không thoát đâu!
Cam Hưng cảm thấy áp lực đè lên cánh tay mình biến đi, khi ngồi được lên thì không thấy Trác Thiên Uy đâu nữa...