Thiết Hán Yêu Hồ (Lạc Mộng Yên Hà)

Chương 4 : Đại náo Hách gia trang

Ngày đăng: 00:41 19/04/20


Tường An khách điếm quy mô lớn hơn nên tình hình cũng phức tạp hơn Phong Kiều khách điếm rất nhiều. Thái Hồ Nhất Giao Tăng Nhiếp Vĩnh là người trong giang hồ nên khách nhân ghé vào đây đa số cũng là khách giang hồ.



Trong sảnh đường đêm ấy đèn đuốc sáng trưng, khách nhân hình như đông hơn ngày thường nên người phục vụ cũng bận rộn hơn.



Thái Hồ Nhất Giao Tăng Nhiếp Vĩnh đứng ở quầy hàng, thấy Trác Thiên Uy trở về mặt mày tươi tỉnh không tỏ vẻ gì vừa thoát khỏi đại nạn liền hỏi :



- Tiểu huynh đệ sao về sớm thế?



Trác Thiên Uy cười hô hô đáp :



- Bây giờ mà còn sớm, vậy thì chưởng quầy muốn tại hạ lúc nào mới về? Chờ bốn hôm nữa thi thể mới nổi lên chứ gì?



Thái Hồ Nhất Giao Tăng Nhiếp Vĩnh tỏ vẻ không vui :



- Tiểu huynh đệ sao lại nói thế? Ta biết hai tên đó không phải là địch thủ của ngươi mà! Chúng đâu?



- Ở lại Phong Kiều trấn bên ngoài thành, chỉ Ngô Trung Nhất Long ở trong này thôi. Hắn đang phái nhãn tuyến đến Tường An khác điếm này giám sát tại hạ để tiến hành một âm mưu mới...



- Âm mưu gì?



- Cái đó còn chưa biết, nhưng nếu bắt chúng khai ra thì biết rõ thôi!



Thái Hồ Nhất Giao Tăng Nhiếp Vĩnh hỏi :



- Nhãn tuyến thì có thể. Nhưng liệu chúng có phải là người của Ngô Trung Nhất Long phái đến không?



Trác Thiên Uy cười đáp :



- Đương nhiên Ngô Trung Nhất Long sẽ không thân chinh chỉ huy mà việc đó hắn giao cho thủ hạ làm thay mình.



Thái Hồ Nhất Giao Tăng Nhiếp Vĩnh cười nói :



- Trác tiểu huynh đệ! Người còn trẻ mà suy nghĩ sâu sắc như thế, thật đáng khâm phục!



- Không dám! Tại hạ có chút việc phải đi đây, tạm biệt. Tăng chưởng quầy!



Nói xong bước đi ngay.



Chờ chàng ra khỏi điếm, Thái Hồ Nhất Giao Tăng Nhiếp Vĩnh bước tới gần một tên hán tử ngồi riêng một bàn hỏi :



- Ngươi vừa rồi có nghe tiểu huynh đệ kia nói gì không?



- Nghe rõ thì sao?



Thái Hồ Nhất Giao Tăng Nhiếp Vĩnh hừ một tiếng hỏi :



- Rốt cuộc thì ngươi là do ai phái tới đây?



- Lão thái gia Tôn Chính.



- Thật không?



- Đương nhiên là không giả.



- Các ngươi có mấy người?



- Cái đó chưởng quầy hỏi làm gì chứ?



Thái Hồ Nhất Giao Tăng Nhiếp Vĩnh hừ một tiếng nói :



- Ngươi tưởng các ngươi hành động bí mật lắm hay sao? Nói cho mà biết Trác Thiên Uy biết rõ Ngô Trung Nhất Long cử năm người các ngươi tới đây mai phục. Chẳng qua y không thèm chấp đấy thôi!



Tên hán tử tức giận quát om lên :



- Trác Thiên Uy là cái thá gì chứ? Sớm muộn gì chúng ta cũng tóm cổ hắn...



Nói chưa xong bỗng kêu to một tiếng ôm ngực ngã phịch xuống!



Thái Hồ Nhất Giao Tăng Nhiếp Vĩnh kinh hãi nhìn ra, chỉ thấy một nhân ảnh loáng cái đã biến ra ngoài phạn đường, kinh hãi nghĩ thầm :



- Thân pháp thật huyền diệu! Thậm chí mình không kịp nhìn rõ mặt ngang mũi dọc người đó ra sao nữa! Trời đất! Đại Thụ Chiêu Phong, phen này không chỉ Ngô Trung Nhất Long phiền phức to mà Tường An khách điếm cũng không tránh khỏi liên lụy!



* * * * *



Hách gia trang của Hách Minh Sơn không chỉ nằm ở ngoài thành mà mãi tận bờ sông cách Phong Kiều trấn tới ba dặm.



Ngoài Hách gia trang, Hách tứ gia còn có nhiều cửa hàng và khách điếm ở Phong Kiều trấn nên Hách Minh Sơn rất ít khi ở Hách gia trang mà phần lớn thời gian ở lại trong Phong Kiều trấn, vừa tiện cho công việc, sinh hoạt cũng thoải mái hơn không bị thê nhi ước thúc.



Hách Minh Sơn là tên cự phú bậc nhất Phong Kiều trấn và Hách gia trang cũng là một trang viện đồ sộ và mỹ lệ bậc nhất Tô Châu. Trong trang có Đài Xuân viên với đủ đình đài lâu la, có Nghênh Phong lâu với những hoa viên cẩm tú như thế ngoại đào viên.



Canh ba.



Toàn Hách gia trang hoàn toàn tĩnh lặng và tối tăm, chỉ có trước trang môn treo hai ngọn hồng đăng tỏa ra ánh sáng ảm đạm đầy quỷ khí.



Trang viện đồ sộ nhưng tối om, tuy ai cũng biết ở Hách gia trang có rất nhiều võ sư hộ viện nhưng cảnh tượng im lìm đó cũng khiến người ta cảm thấy rờn rợn.



Có một bóng đen xuất hiện trước trang viện, tiếng bước chân làm khuấy động màn đêm yên tĩnh.



Trong khu rừng trúc bên tả trang môn có bóng người thấp thoáng, ba tên hán tử bận khinh trang lao ra chặn đường dạ hành nhân.



Một hán tử cao lớn như tòa tháp, nước da đen sạm quát :



- Đứng lại! Đêm khuya ngươi lởn vởn xung quanh trang môn có ý đồ gì?



Dạ hành nhân bịt kín mặt bằng một tấm khăn đen chỉ hở đôi mắt, ngước nhìn tên hán tử cao lớn nói :



- Tại hạ cần vào trang.



- Không được! Có việc gì ngày mai hãy đến!



Dạ hành nhân đáp :



- Tại hạ đã tới đây tất phải vào trang.



Hán tử cao lớn hỏi :



- Ngươi tên là gì? Tại sao phải trùm đầu bịt mặt như thế?



- Hôm nay tại hạ không muốn đại khai sát giới nên không muốn lộ bản lai diện mục.



- Ngươi là Trác Thiên Uy đúng không?



- Chớ nhiều lời. Tránh ra!



Ba tên hán tử vội rút đao kiếm cầm tay dáng khẩn trương như lâm đại địch. Vẫn là tên hán tử cao lớn hỏi :



- Ngươi nói rõ xem tới đây làm gì?



Dạ hành nhân đáp :



- Tại hạ tới gặp Hách Minh Sơn. Vị đó sẽ biết ngay tại hạ đến với mục đích gì.



- Tứ gia không có trong trang, đã đi mấy ngày rồi.



- Hắn đi đâu?



- Đến Hàng Châu du ngoạn Tây Hồ cùng mấy vị bằng hữu.



- Bao giờ về?



- Chưa biết, có thể ba bốn ngày nhưng cũng có thể mươi bữa nửa tháng mới về.



Dạ hành nhân à một tiếng nói :



- Như vậy là hắn chạy trốn tại hạ. Hẹn gặp ta bây giờ đến hẹn mà không muốn trả lời thì viễn tẩu cao phi là cách bảo mệnh an toàn nhất, xem ra tại hạ lật tung cái Hách gia trang này lên xem hắn có trở về không?



Hán tử cao lớn nói :



- Nói vậy thì ngươi là Trác Thiên Uy rồi! Các hạ! Đừng tưởng mình là phi phàm ghê gớm! Chẳng qua tứ gia thấy ngươi còn trẻ người non dạ nên không chấp mà thôi! Hãy đi đi và đừng bao giờ quay lại đây nữa. Hách gia trang là nơi long đầm huyệt hổ, cao thủ như vân. Thức thời vụ giả vi tuấn kiệt. Sống yên lành không muốn sao cứ phải khổ gì tới đây tìm chết?



Dạ hành nhân đáp :



- Tại hạ cần xem long đầm huyệt hổ ở Hách gia trang là lợi hại tới mức nào, cái gọi là cao thủ như vân gồm bao nhiêu người. Ngươi là một trong số cao thủ như vân đó phải không?



Hán tử lắc đầu :



- Không phải! Tại hạ chỉ là nhân vật thuộc hàng tam lưu phụ trách việc tuần đêm mà thôi.



Dạ hành nhân quát :



- Nếu vậy thì tránh ra!



Quát xong đi thẳng vào cổng.



- Lùi lại!



Tên hán tử cao lớn cùng hai tên đồng bọn vung đao lao tới chặn đường, nhưng chỉ thấy mắt hoa lên ba tên hầu như cùng một lúc trúng chưởng bắn đi xa mấy thước ngã nhào xuống la lên oai oái như lợn bị chọc tiết.


- Ở Tô Châu sắp xảy ra võ lâm họa kiếp, lão đệ cũng không thể ở lại hóa giả hay sao?



Trác Thiên Uy đáp :



- Võ lâm họa kiếp cũng không liên quan gì đến tại hạ. Hơn nữa chỉ e các hạ quá lạm dụng hai từ họa kiếp. Ngô Trung Nhất Long thụ đại chiêu phong. Những thế lực hùng bá các phương kéo về tranh chấp gây nên xung đột cũng là chuyện bình thường! Tôn phủ cao thủ như vân, dư sức đối phó với bất cứ thế lực nào, cần gì phải nhờ tại hạ?



Nghe phía sau có tiếng động, Trác Thiên Uy liền quay lại nhìn ra thấy ngoài sân đứng bốn năm hán tử bận võ phục, đầu beo lưng gấu, nhìn dáng người cũng biết đều là hạng hảo hán thân hoài tuyệt học, lưng mang binh khí nhưng không hướng vào nhà mà quay lưng lại dường như để bảo vệ cho thanh y hán tử đang nói chuyện với Trác Thiên Uy.



Ngô Trung Nhất Long Tôn Chính là người có uy lực nhất trong giới giang hồ ở Tô Châu, đích thân y đã quang lâm khách điếm, có võ sĩ nhất đẳng bảo hộ là đương nhiên.



Thanh y hán tử nói :



- Nếu tại hạ đủ khả năng ứng phó thì cứ ở nhà lo phòng bị, còn tới đây làm gì? Tất cả những bằng hữu được tại hạ mời đến đều chưa đủ đối phó với ba tên trong Thiên hạ Thất đại hung nhân: Ma Tăng, Khuyết Đạo và Thiên Nguyên đạo nhân, mấy hôm trước kkhi Ma Tăng, Khuyết Đạo vừa tới, nếu lúc đó không có Trác lão đệ ở Tô Châu thì nhất định hai tên ma đầu đó đã làm cỏ tệ phủ ở Hàn Sơn Phi Lỗ Hiệp thành núi xương sông máu rồi!



Trác Thiên Uy nhíu mày hỏi :



- Vì sao Tôn huynh không nghĩ đến chuyện hợp tác với Hách Minh Sơn? Như thế không còn sợ gì Thiên hạ Thất đại hung nhân nữa?



Ngô Trung Nhất Long thở dài đáp :



- Vấn đề không chỉ bọn người do Hách Minh Sơn mời đến, mà hiện tại còn một thế lực lợi hại khác cũng đang có mặt ở Tô Châu đề nghị tại hạ hợp tác. Nếu tại hạ hợp tác với bên này là lập tức bên kia gây xung đột ngay... Trác Thiên Uy chợt nhớ tới Nam Cung Phụng Minh và Bùi Tuyên Văn liền nói :



- Tôn Chính lão huynh, chỉ sợ người đến tìm huynh không chỉ có hai nhóm người đó. Khả năng có tới ba bốn nhóm như vậy! Trước đây, khi mới đến Tô Châu, tại hạ cũng định tìm ngươi. Nhưng sau đó thấy có điểm khả nghi, điều tra lại mới biết đó là âm mưu của Hách Minh Sơn vu oan giá họa, bởi thế không tìm lão huynh nữa.



Ngô Trung Nhất Long nói :



- Trước đây tại hạ cũng có ý đề phòng lão đệ, nhưng sau biết lão đệ tới Tô Châu là chỉ có mục đích tìm Hách Minh Sơn về ba chiếc ngọc thoa nên mới yên tâm. Nếu như lão đệ lưu lại đây thêm một thời gian thì bọn hung thần ác sát kia sẽ không dám vọng động. Những sự kiện kinh thiên động địa mà lão đệ làm ở Tô Châu đã truyền đi khắp nơi làm chấn động giang hồ. Có lão đệ tọa trấn Tô Châu nhất định gió yên sóng lặng, bọn hung ma kia không thể ở Tô Châu lâu được, nếu không làm được gì chúng cũng bỏ đi thôi!



Y lấy trong túi ra một chiếc ví thêu đặt lên bàn nói :



- Tại hạ đã trả tiền chiếc ngọc thoa cho Tiểu Đào Hồng rồi. Không giấu gì lão đệ, trong tệ phủ có không ít môn nhân, trong đó cũng có người đáng được liệt vào nhất, nhị lưu, huynh đệ nguyệt dốc toàn lực giúp lão đệ tra tìm manh mối này... Trác Thiên Uy hỏi :



- Tôn huynh có dám điều tra người của Hách gia trang không?



Ngô Trung Nhất Long đáp :



- Hách Minh Sơn từ lâu đã có ý trừ khử ta, vừa rồi hắn cho người giả mạo tiểu nhi gây nên một vài vụ hiếp sát để vu oan giá họa rồi sai Lệ Phách Phong Ảnh, Mạc Gia Hưng mạo xưng người của Hàn Sơn Phi Lỗ Hiệp gây sự với lão đệ chính là thực hiện âm mưu mượn đao giết người để đạt mục đích đó. Vì thế huynh đệ có quyền báo thù. Hiện giờ Hách Minh Sơn rước cả đàn ngưu quỷ xà thần là những nhân vật hung ma bậc nhất võ lâm đến, nếu huynh đệ được bình yên qua cơn sóng gió này, quần ma kéo đi rồi Hách Minh Sơn còn làm gì được nữa?



Trác Thiên Uy chợt hỏi :



- Tôn huynh có nghe nói đến một nhân vật giang hồ là Phiên Giang Đảo Hải Tề Khải Thụy không?



Ngô Trung Nhất Long nhíu mày hỏi lại :



- Phiên Giang Đảo Hải Tề Khải Thụy? hình như có một nhân vật như thế... nhưng huynh đệ không rõ lắm, có thể có bằng hữu tại hạ biết cũng nên. Nhưng vì sao lão đệ đột nhiên hỏi tới người này?



Trác Thiên Uy nói :



- Tôn Chính huynh! Tại hạ sẽ lưu lại Tường An Khách điếm thêm mấy ngày nữa. Nhưng hãy coi đây là điều kiện trao đổi. Xin Tôn huynh cử người đi điều tra giúp về Phiên Giang Đảo Hải Tề Khải Thụy. Được không?



Ngô Trung Nhất Long cả mừng nói :



- Được thế thì còn gì bằng? Đương nhiên huynh đệ vô cùng cảm kích. Chỉ là...



- Tôn huynh còn thấy chỗ nào không ổn?



Ngô Trung Nhất Long vội nói :



- Không có gì! Chỉ là huynh đệ thấy ở đây không được an toàn, mời lão đệ di giá đến hàn cư được không?



Trác Thiên Uy lắc đầu đáp :



- Thôi, cám ơn lòng tốt của Tôn huynh, nhưng tại hạ còn làm việc của mình, ở khách điếm tiện hơn.



- Lão đệ đã chấp ý như vậy, huynh đệ sẽ phái người ngầm bảo hộ để tránh khỏi bị hung ma ám toán.



Trác Thiên Uy xua tay nói :



- Không cần đâu! Tại hạ có thể ứng phó được.



* * * * *



Trác Thiên Uy tiếp tục ở lại Tường An khách điếm, người phiền não nhất chính là lão điếm chủ Thái Hồ Nhất Giao Tăng Nhiếp Vĩnh.



Đối với Trác Thiên Uy thì Hách gia trang vẫn còn là đe dọa tiềm tàng, ngoài ra chàng còn cảnh giác để ý xem còn ai âm mưu ám toán mình nữa.



Trác Thiên Uy đặc biệt đề phòng Bạch Tố Lăng, chàng tin rằng sớm muộn gì thiếu nữ mặt ngọc tâm xà này cũng sẽ tìm đến mình lần nữa.



Điếm chủ thường ở trong quầy hoặc làm việc tại phòng riêng, rất ít khi xuất hiện trong phạn đường.



Nhưng bữa cơm trưa hôm ấy Thái Hồ Nhất Giao Tăng Nhiếp Vĩnh len lỏi qua các bàn ăn, hết nói chuyện với người này tới người khác.



Trong giai đoạn hiện tại có nhiều khách giang hồ ở lại khá lâu trong Tường An khách điếm, Trác Thiên Uy là một trong số đó.



Chàng ngồi riêng ở một bàn, Thái Hồ Nhất Giao Tăng Nhiếp Vĩnh đến ngồi đối diện hỏi :



- Trác lão đệ thấy các món ẩm thực ở tệ điếm thế nào?



Trác Thiên Uy chưa kịp trả lời thì lão đã nói tiếp :



- Ở tệ điếm ít người nên phục vụ không được chu đáo, xin lão đệ lượng thứ cho!



Trác Thiên Uy cười hô hô đáp :



- Khéo nói, khéo nói! Tại hạ thấy rất hài lòng, không có điều gì đáng chê trách cả. Lần sau nếu có dịp tới Tô Châu tại hạ lại ghé Tường An khách điếm này, Tăng lão huynh có hoan nghênh không?



Thái Hồ Nhất Giao Tăng Nhiếp Vĩnh đáp :



- Vừa rồi Trác lão đệ có dẫ đến một vài phiền phức nên nói là hoan nghênh thì không thực lòng. Tuy nhiên những cơn phong ba nhỏ như thế thì huynh đệ còn đảm đương được.



Trác Thiên Uy cười kha kha hỏi :



- Còn đại phong ba thì rất khó nói đúng không? Điếm chủ cứ yên tâm! Đại phong ba sẽ không quét tới đây đâu! Người trong giang hồ không sợ đại phong ba mà chỉ chú ý đề phòng những cơn phong ba nhỏ. Bởi vì nó chứa những cơn sóng ngầm rất khó lường, có thể làm đắm thuyền bất cứ lúc nào. Lần trước tại Hưng Long điếm, tại hạ suýt mất mạng vì một cơn tiểu phong ba như thế...



Thái Hồ Nhất Giao Tăng Nhiếp Vĩnh nói :



- Tại hạ có nghe tin về sự cố ở Hưng Long điếm, dường như không can dự gì đến Ngô Trung Nhất Long.



Trác Thiên Uy gật đầu :



- Đúng là lúc đó Ngô Trung Nhất Long cũng lo đối phó với những khó khăn của mình nên không can dự. Tuy nhiên mọi chuyện đã qua, tại hạ không bị tổn thất gì nên không truy cứu nữa. Tăng chưởng quầy vẫn còn lo là chúng chưa chịu bỏ qua đúng không?



Thái Hồ Nhất Giao Tăng Nhiếp Vĩnh gật đầu :



- Không sai, vì thế mà tại hạ mong Trác lão đệ nến sớm rời khỏi chốn thị phi này. Biết lão đệ ở lại đây, ngày đêm lòng dạ lão phu cứ lo nơm nớp! Trác lão đệ hãy cẩn thận! Ngô Trung Nhất Long không phải là bậc anh hùng đại nhân đại nghĩa gì đâu!



Tới đó lão bỏ về quầy.



Trác Thiên Uy không nhất trí với nhận định của Thái Hồ Nhất Giao Tăng Nhiếp Vĩnh vì hiện thời Ngô Trung Nhất Long là người duy nhất đứng về phía chàng.



Bất luận thế nào thì đối với võ học, Ngô Trung Nhất Long không phải là mối uy hiếp. Hai bên hiện giờ đang có sự hỗ trợ cho nhau.



Giữa muôn trùng sóng vây quanh, chàng cần phải đặt niềm tin và tìm một chỗ dựa nào đó để trở thành can đảm hơn.



Đương nhiên chàng cũng hiểu hàm ý của Thái Hồ Nhất Giao Tăng Nhiếp Vĩnh.



Lão chưởng quầy đang ngồi sau quầy hàng thì chợt cảm thấy một mũi đao nhọn hoắt dí vào hậu tâm mình và tiếng người sau lưng lạnh lùng nói :



- Ngồi im! Nếu vọng động thì bị đâm sút tim ngay!



Thái Hồ Nhất Giao Tăng Nhiếp Vĩnh sợ hãi nói :



- Các hạ là...



- Ngươi không cần biết ta là ai. Tại hạ đến đây để cảnh cáo ngươi không giữ lời...



- Tại hạ nói gì mà không giữ lời?



- Miệng ngươi nói rằng sẽ đứng ở vị trí trung lập, không thiên vị ai, không quan tâm đến vấn đề sống chết của Trác Thiên Uy, thế mà ngầm tương trợ hắn...



Thái Hồ Nhất Giao Tăng Nhiếp Vĩnh nghĩ thầm :



- Nguy rồi! Người của Hách tứ gia!



Lão cất giọng lí nhí :



- Các hạ...



Tên kia rít lên :



- Câm miệng! Hãy nghe cho rõ những điều ta sắp nói đây! Nếu khôn hồn thì hãy tránh cho xa chuyện thị phi này, nếu không thì đừng hòng giữ được mạng! Trước hết không được cho người liên hệ với Trác Thiên Uy, bảo thuộc hạ tránh xa phòng hắn. Tại hạ cảnh báo lần cuối cùng. Hãy biết điều một chút, bây giờ hãy đứng lên đi thẳng, không được quay đầu lại!



Thái Hồ Nhất Giao Tăng Nhiếp Vĩnh không dám kháng cự, chỉ biết làm theo vì thế không biết người uy hiếp mình là ai.



Từ hôm đó không có tên tiểu nhị nào lăng xăng quay phòng Trác Thiên Uy nữa. Ngay cả khách nhân cũng không bố trí ở gần phòng chàng.



Biệt viện của Trác Thiên Uy hoàn toàn bị cô lập.