Thiết Hán Yêu Hồ (Lạc Mộng Yên Hà)
Chương 5 : Quần ma tụ hội
Ngày đăng: 00:41 19/04/20
Tối hôm đó, đã canh ba mà phòng Trác Thiên Uy đèn vẫn còn sáng. Từ khi bọn điếm gia không lai vãng, có đêm trời tối lâu rồi mà Trác Thiên Uy không thắp đèn, cứ để căn phòng tối tăm thế mà ngủ, trái lại có đêm chàng để đèn cháy sáng suốt đêm.
Bên trái phòng chàng vốn có ba phòng khách nhưng khách nhân đã dọn đi hết, thay vào đó là hai đôi phu thê vừa đến ở tối qua.
Cửa phòng bên tả sát với phòng Trác Thiên Uy lặng lẽ mở ra, có hai ba dạ hành nhân tiến nhanh vào bên trong, cánh cửa lại nhẹ nhàng đóng lại.
Trong lúc đó trước viện có mấy bóng đen thấp thoáng, ẩn hiện trong các lùm cây như những bóng ma.
Một người đến trước phòng Trác Thiên Uy lắng tai nghe ngóng một lúc rồi nhẹ nhàng mở cửa ra. Cửa phòng không chốt trong, đó là điều rất khác thường.
Ở khách điếm chẳng ai ngủ mà không chốt cửa, chỉ có một trường hợp xảy ra đó là khách nhân quá say rượu, vì nếu đi vắng tất phải khóa ngoài.
Nhưng dạ hành nhân đẩy cửa mà không nghe tiếng ngáy, thậm chí cũng không nghe tiếng thở.
Dạ hành nhân bước vào phòng nhưng không dám tới sát giường vì cách tấm màn nên không thấy được trên giường có người nằm hay không, đứng nép bên cửa nói :
- Với thân thủ kinh nhân và tính cảnh giác cao độ của các hạ, huynh đệ biết ngươi chưa ngủ, sao không bước ra nói chuyện?
Không có tiếng trả lời.
Dạ hành nhân nói tiếp :
- Trác huynh! Cuộc đàm phán giữa chúng ta đối với huynh sẽ có lợi mà chẳng hại gì. Tại hạ tới đây hoàn toàn là do thành ý, xin chớ cự tuyệt người từ xa ngàn dặm.
Vẫn không nghe động tĩnh gì.
Dạ hành nhân tự nhủ :
- Chắc có lẽ hắn bỏ đi đâu nên bày ra nghi trận để hù dọa chúng ta...
Nghĩ đoạn liền lấy hết can đảm bước tới ba bước kéo bàn lên, chợt kinh hãi kêu lên một tiếng há hốc mồm miệng nhìn lên giường, đờ người ra.
Trác Thiên Uy ngồi trên giường, y phục tề chỉnh, thanh đao còn nguyên trong vỏ đặt bên cạnh, vẻ mặt hết sức bình tĩnh.
Dạ hành nhân nghĩ bụng :
- Vừa rồi mình đã xác định trên giường không có người. Hắn vừa từ trên trời rơi xuống hay sao?
Trác Thiên Uy tới bàn nói :
- Mời các hạ ngồi! Nghe nói các hạ muốn bàn vấn đề gì có lợi cho tại hạ? Ngươi có bốn vị đồng hành, sao không gọi vào đây luôn thể? Tại hạ vốn là người rất hiếu khách.
Dạ hành nhân đáp :
- Đến lúc cần vào họ sẽ tự khắc tới không cần phải mời. Trác huynh nguyện ý hội đàm thì tốt rồi, điều đó sẽ có lợi cho cả đôi bên.
Trác Thiên Uy đứng lên bước sang bàn ngồi xuống, chỉ ghế đối diện mời khách nói :
- Cái đó thì còn chưa biết. Các hạ bịt kín mặt không lộ diện, bên ngoài lại có đồng bọn trang bị binh khí đầy đủ canh chừng, tại hạ rất hoài nghi vào thành ý, chỉ e khó đạt được kết quả, lại càng không hy vọng mình sẽ được lợi gì. Tuy vậy tại hạ cũng vẫn tạo cơ hội cho ngươi. Nếu đàm phán không thành công rồi mới nói đến chuyện binh đao, còn trong thời gian đàm luận thì tại hạ có thể hứa chắc là ngươi tuyệt đối an toàn! Mời ngồi! Có gì bàn thì cứ nói ra! Hình như chúng ta chưa gặp nhau, các hạ bịt mặt thế này làm tại hạ không thể đoán ra được mục đích, vậy thì xin nghe lời các hạ vậy!
Dạ hành nhân nói :
- Trác huynh là người hiểu sự...
Trác Thiên Uy cười hô hô nói :
- Trái lại! Tại hạ đang rất hồ đồ đây! Nếu khôn ngoan và lịch lãm đời nào người ta chịu đàm phán trong hoàn cảnh nguy hiểm thế này? Nói đi! Tại hạ xin rửa tai nghe đây! Tại hạ xin gọi ngươi một tiếng lão huynh được không?
Dạ hành nhân đáp :
- Xưng hô thế nào không quan trọng! Các hạ cứ gọi tại hạ là người bịt mặt cũng được!
- Được thôi! Người bịt mặt các hạ tới đây là đại biểu cho ai vậy?
Dạ hành nhân đáp :
- Một người rất đáng kính!
- Đáng kính? Chắc đồng thời cũng rất đáng sợ?
Dạ hành nhân gật đầu :
- Cũng có thể nói thế!
- Các vị có yêu cầu gì đối với tại hạ?
- Có hai yêu cầu.
- Nói xem!
- Thứ nhất xin Trác huynh hợp tác với chúng tôi... Thứ hai hãy nhận một vạn hai nghìn lạc bạc rồi rời khỏi Tô Châu, không quá vấn chuyện của chúng tôi nữa. Các hạ có thể chọn lấy một trong hai điều kiện đó.
Trác Thiên Uy hỏi :
- Mục đích của các ngươi là gì?
- Cái đó không thể phụng cáo!
- Các hạ cần trả lời ngay?
- Không sai!
Trác Thiên Uy nhíu mày hỏi :
- Nếu các hạ không nhận được câu trả lời?
Dạ hành nhân nói :
- Chỉ sợ Trác huynh bắt buộc phải trả lời!
Trác Thiên Uy trầm giọng hỏi :
- Cái gì? Các ngươi định uy bức tại hạ?
Dạ hành nhân cũng đanh giọng nói :
- Trác huynh, ngươi đang đối diện với nhiều nhân vật uy danh lừng lẫy nhất võ lâm và thực lực hùng hậu nhất, xin đừng đối địch với chúng ta! Trác huynh! Thức thời vụ giả vi tuấn kiệt!
Trác Thiên Uy trả lời ngay :
- Tại hạ hiểu ý ngươi. Chiếu theo lý thì lẽ ra tại hạ nên biết thức thời. Thế nhưng tại hạ cũng phải suy xét đến hậu quả một chút. Giang hồ là quỷ vực, đương nhiên làm việc gì đều rất nguy hiểm. Tại hạ biết trước mắt lực lượng các ngươi còn chưa tập trung nên mới chọn đến hai điều kiện, nhưng khi lực lượng đã thành thì chỉ còn lại điều kiện thứ nhất thôi...
Dạ hành nhân nói :
- Cái đó thì Trác huynh có thể yên tâm...
Trác Thiên Uy xua tay nói :
- Không cần phải tranh luận nhiều! Bây giờ tại hạ xin trả lời hai điều kiện các hạ vừa nêu ra. Thứ nhất vì các hạ không nói rõ mục đích nên tại hạ không thể hợp tác được. Thứ hai, tại hạ chưa hoàn toàn thành công việc nên không thể rời Tô Châu. Hơn nữa tại hạ đã đáp ứng với người khác là sẽ ở lại đây nên phải giữ lời. Tại hạ trả lời như vậy là rõ ràng rồi chứ?
Dạ hành nhân run giọng nói :
- Ngươi...
Trác Thiên Uy ngắt lời :
- Xin lão huynh nhớ cho điều này: Người không phạm đến ta, ta không phạm đến người, chúng ta ai làm việc nấy, đừng xâm phạm đến nhau thì đó là phúc của mỗi bên. Nếu các ngươi muốn dùng vũ lực đối với tại hạ thì Trác mỗ sẵn sàng chấp nhận cho dù hậu quả thảm khốc đến mức độ nào. Lão huynh, tại hạ nói thế là đủ rõ rồi chứ?
Dạ hành nhân nói :
- Trác huynh quyết định tùy tiện như thế có biết hậu quả sẽ thế nào không?
Trác Thiên Uy gật đầu :
- Đương nhiên biết. Tại hạ biết rõ mình đang lấy trứng chọi đá, tình cảnh của tại hạ là cửu tử nhất sinh. Quyết định của tại hạ không phải tùy tiện mà đó là quyết định sáng suốt. Bởi vì các ngươi hoàn toàn không có thành ý đàm phán một cách công bằng. Vì thế tại hạ thà ngọc nát còn hơn chịu sự điều khiển của các ngươi. Bây giờ các hạ có thể đi, đừng quên chuyển giúp tại hạ lời chào thành kính đến quý thượng và nhắn rằng nếu phạm đến tại hạ thì sẽ chuốc lấy hậu quả hết sức thảm khốc đấy!
Dạ hành nhân trừng mắt hỏi :
- Trác huynh bức chúng ta tới chỗ cực đoan sao?
- Nên nói là các ngươi bức tại hạ mới đúng!
- Ngươi làm trở ngại hành động của chúng ta, làm ảnh hưởng đến quyền lợi chúng ta.
Trác Thiên Uy nói :
- Các ngươi thì sao? Tại hạ mới là người chịu tổn thất nhiều nhất, thế mà chưa chủ động tìm đến các ngươi, như thế là chí tình chí nghĩa rồi! Các hạ đưa người tới đây uy hiếp tại hạ còn chưa coi ra gì đâu!
Dạ hành nhân hừ một tiếng, lập tức bốn hắc y nhân cũng bịt mặt như hắn từ giữa viện hùng hổ tiến vào, đứng bốn góc phòng tay lăm lăm đao kiếm sẵn sàng xuất thủ.
Dạ hành nhân đến trước nói :
- Đó là ngươi tự chuốc lấy hậu quả.
Trác Thiên Uy trầm giọng nói :
- Các hạ, đừng bức tại hạ động đao!
Năm tên hán tử bức tới, chỉ đao vào Trác Thiên Uy. Kiếm chưa phát nhưng công lực chàng bức ra mũi kiếm làm kiếm khí toát ra vù vù nghe thật kinh tâm, chứng tỏ cả năm hán tử tên nào cũng là danh gia kiếm thủ!
Đao đang để trên giường cách bảy tám thước, Trác Thiên Uy đã không còn khả năng lấy binh khí nữa.
Dạ hành nhân vào phòng đầu tiên nói :
- Trác Thiên Uy! Bây giờ thì không còn điều kiện nào cho ngươi lựa chọn nữa!
Trác Thiên Uy hỏi :
- Nghĩa là tại hạ chỉ có con đường chết?
- Giả Thất Cô không có lý do gì để nói dối Bách lão tiền bối cả! Nếu tam gia ở nhà thì nghe động thủ đã ra đây rồi! Nhạn Linh đao của tam gia uy chấn giang hồ, kim đao của tiền bối không địch nổi đâu! Chẳng qua vì các hạ biết rõ tam gia đi vắng nên mới tới tác oai tác phúc! Có giỏi thì chờ sáng mai tới đây đấu với tam gia!
Vô Địch Kim Đao gật đầu nói :
- Được, sáng mai lão phu sẽ đến! Hãy dặn tên họ Bồ chờ ta.
Vô Tình Giả Thất Cô hỏi :
- Bách tiền bối đến đây chỉ nhằm mục đích tỷ thí thôi?
Vô Địch Kim Đao đáp :
- Đoạn Hồn Cuồng Đao Kháng lão ca rất tức giận vì Bồ lão thất phu kéo các ngươi đến đây phá đám, nên ra lệnh lão phu tới đây bảo hắn đem thủ hạ cút đi. Nếu hắn không chịu tuân thủ thì đừng trách lão phu ra tay ác độc! Ngươi hãy chuyển lời tới Bồ lão tam như thế!
Vô Tình Giả Thất Cô đáp :
- Vãn bối sẽ truyền lại nguyên văn!
Vô Địch Kim Đao gật đầu :
- Vậy là tốt!
Rồi vẫy Âm Sát Thần Vương Hành Phương đang đấu với Bắc Nhân Đồ Lẫm Cổn Long nói :
- Vương lão đệ! Chúng ta đi?
Âm Sát Thần Vương Hành Phương thu kiếm lùi lại nói :
- Lẫm Cổn Long! Sáng mai chúng ta sẽ quyết một trận tử chiến! Bấy giờ lão phu sẽ đưa ngươi tới Tây Thiên!
Nói xong theo Vô Địch Kim Đao Bách Hổ và hai tên khinh trang hán tử rời khỏi khu vườn.
Bắc Nhân Đồ Lẫm Cổn Long tới gần Vô Tình Giả Thất Cô lo lắng nói :
- Thất Cô, viện binh của Đoạn Hồn Cuồng Đao Kháng Thiên Hào đã kéo tới rồi! Hãy mau đi tìm tam gia thông báo việc này. Tình hình trở nên nghiêm trọng rồi đấy!
Vô Tình Giả Thất Cô ngơ ngác hỏi :
- Cái gì! Lẫm lão nói chúng ta tự động rời khỏi đây?
Bắc Nhân Đồ gật đầu :
- Không sai! Nếu chậm chúng ta sẽ bị giết cả mất!
Vô Tình Giả Thất Cô lo lắng hỏi :
- Nghiêm trọng đến thế hay sao?
Bắc Nhân Đồ đáp :
- Vô Địch Kim Đao Bách Hổ xưa nay giết người chưa bao giờ lưu mạng sống, vừa rồi vì hắn thấy chưa đủ lực lượng giết sạch chúng ta nên mới bỏ đi thôi, lần sau tới nhất định hắn sẽ mang người đông hơn không để một người nào thoát mạng!
Vô Tình Giả Thất Cô nghe nói phát run hỏi :
- Vậy là chúng ta cần đi ngay?
- Đương nhiên, lão phu tin chắc tam gia sẽ không phản đối.
Vô Tình Giả Thất Cô liền hú dài hai tiếng tập trung nhân thủ lại, lát sau cả bọn tập trung ngoài Bắc Nhân Đồ Lẫm Cổn Long, Vô Tình Giả Thất Cô, hai tên hán tử canh gác trước tiểu thất còn có năm người bí mật bố trí trong các lùm cây xung quanh, tổng cộng chín người lặng lẽ rút khỏi khu vườn hoang.
Chỉ chừng một khắc sau thì có mười mấy tên hắc y nhân bịt mặt tiến tới bao vây khu vườn và gian tiểu thất.
Bắc Nhân Đồ Lẫm Cổn Long đã nhận định không sai, bọn người này chính là bọn sát thủ của Đoạn Hồn Cuồng Đao Kháng Thiên Hào do Vô Địch Kim Đao Bách Hổ chỉ huy định đến tiêu diệt gọn bọn người của Bồ tam gia, nhưng đối phương đã kiến cơ rút trước không còn lại người nào nên đành phải quay về.
Trong Tường An khách điếm, tuy Thái Sơn Ngũ Kiếm đã rút đi nhưng lão điếm chủ Thái Hồ Nhất Giao Tăng Nhiếp Vĩnh vẫn hết sức cảnh giác, cả đêm thao thức không ngủ, chỉ cần một tiếng động nhỏ đã giật mình thức giấc.
Tuy vậy lão không được mục kích cuộc đụng độ giữa Thái Sơn Ngũ Kiếm và Trác Thiên Uy ở biệt viện, lão cũng không biết năm người kia là Thái Sơn Ngũ Kiếm mà chỉ nghe bọn tiểu nhị tường thuật lại, lão cũng biết Trác Thiên Uy chiếm được thượng phong.
Thế nhưng không vì thế mà lão yên tâm vì lão tin chắc một khi Trác Thiên Uy còn ở lại đây thì sớm muộn gì Tường An khách điếm cũng sẽ gặp thêm nhiều tai họa khác nữa.
Lão tự nhủ :
- Mình phải tìm chỗ ẩn náu để tránh tai họa này thôi!
Quyết định xong, lão thấy lòng nhẹ nhõm ra đôi chút.
Bởi vì Thái Hồ Nhất Giao Tăng Nhiếp Vĩnh thấy rằng lúc này mình ở lại khách điếm là hoàn toàn thất sách, chẳng những không giúp được ai mà còn làm cho tình thế bấn loạn thêm.
Quá nửa đêm, Thái Hồ Nhất Giao Tăng Nhiếp Vĩnh mới chập chờn ngủ thiếp đi.
Đang ngủ, Thái Hồ Nhất Giao Tăng Nhiếp Vĩnh chợt giật mình tỉnh dậy, nhìn thấy Trác Thiên Uy đứng bên giường đặt tay lên vai mình liền ngồi thẳng lên nói :
- Trác lão đệ! Thì ra là ngươi!
Nói xong nhảy xuống giường, đeo giây và tự nhủ :
- Xem ra gặp chuyện phiền phức lớn rồi đây. Chỉ e không đi đâu được nữa...
Đeo giày xong, Thái Hồ Nhất Giao Tăng Nhiếp Vĩnh ngồi ở mép giường hỏi :
- Trác lão đệ! Làm sao ngươi vào đây được? Tại hạ đã chốt cửa cẩn thật kia mà?
Trác Thiên Uy cười hô hô đáp :
- Cửa thì chỉ ngăn được quân tử chứ đâu thể cản được tiểu nhân? Tại hạ là tiểu nhân đương nhiên là không ngăn được rồi! Tăng điếm chủ, bây giờ đã canh năm mà còn ngủ say thế, tại hạ vào đây có làm phiền điếm chủ không?
Thái Hồ Nhất Giao Tăng Nhiếp Vĩnh cười khổ nói :
- Trác lão đệ! Hiện tại tình hình Tường An khách điếm đang trong cảnh nước sôi lửa bỏng thế này, lão phu ngủ yên sao được?
Trác Thiên Uy nói :
- Điếm chủ đã quyết ý giữ lập trường trung lập thì còn lo gì chứ?
Thái Hồ Nhất Giao Tăng Nhiếp Vĩnh đỏ mặt nói :
- Lão đệ...
Trác Thiên Uy ngắt lời :
- Tại hạ tôn trọng quyết định đó của điếm chủ. Tuy nhiên tại hạ muốn hỏi một vấn đề...
- Trác lão đệ hỏi gì?
- Người ước thúc điếm chủ giữ vị trí trung lập gồm những ai?
- Ngô Trung Nhất Long và Hách tứ gia.
Trác Thiên Uy gật đầu nói :
- Tục ngữ có câu một núi không dung hai hổ, Ngô Trung Nhất Long là bậc đệ nhất hào phú Giang Nam, còn Hách tứ gia là bá chủ Tô Châu, dung hòa làm sao được? Chỉ không biết trong hai nhân vật này thì ai có ý định thôn tính ai?
Thái Hồ Nhất Giao Tăng Nhiếp Vĩnh đáp :
- Cả hai đều có tổ chức rất lớn. Nhưng Ngô Trung Nhất Long cây cả rễ sâu, Hách tứ gia nếu không có ngoại lực tương trợ thì thế lực kém xa. May là cả hai thế lực lớn nhất giang nam lại ngã về hai phía.
Trác Thiên Uy hỏi :
- Hai thế lực nào?
Thái Hồ Nhất Giao Tăng Nhiếp Vĩnh đáp :
- Thiên Long Bang của Đoạn Hồn Cuồng Đao Kháng Thiên Hào và Tam Tinh minh, trong đó Đoạn Hồn Cuồng Đao Kháng Thiên Hào ủng hộ Hách tứ gia, còn Tam Tinh minh thì ngả về Ngô Trung Nhất Long.
- Trác lão đệ vừa rồi Ngô Trung Nhất Long đến đây là cầu xin ngươi trợ lực phải không?
Trác Thiên Uy gật đầu!
- Có thế thật...
Thái Hồ Nhất Giao Tăng Nhiếp Vĩnh thấp giọng nói :
- Trác lão đệ! Thế lực Thiên Long Bang rất lớn, Đoạn Hồn Cuồng Đao Kháng Thiên Hào võ công cái thế, hơn nữa Tam Tinh minh cũng không có thiện cảm với ngươi đâu, vì thế hoàn cảnh của ngươi là trên đe dưới búa, huynh đệ khuyên ngươi hãy rời bỏ Tô Châu mà đi cho nhanh!
Trác Thiên Uy lắc đầu đáp :
- Xin lỗi! Tại hạ không thể rời Tô Châu được. Tại hạ ở lại là có lý do. Tăng điếm chủ, Bắc Nhân Đồ Lẫm Cổn Long là nhân vật nào? Còn cả một nhân vật nữa là Thiên Thành Vũ Sĩ, điếm chủ có biết người đó là ai không?
Sắc mặt Thái Hồ Nhất Giao Tăng Nhiếp Vĩnh chợt tái đi, run giọng hỏi :
- Cái này xin lão đệ thứ lỗi, lão hủ không dám nói đâu!
Trác Thiên Uy hỏi :
- Nếu tại hạ bức hiếp thì sao?
Thái Hồ Nhất Giao Tăng Nhiếp Vĩnh làm ra vẻ thản nhiên đáp :
- Trác lão đệ! Thái Hồ Nhất Giao Tăng Nhiếp Vĩnh này không phải là người tham sinh úy tử! Tại hạ mở khách điếm này nên không biết sao được? Chiêu bài Tường An khách điếm tồn tại được mười mấy năm ở Tô Châu chính là do đạo nghĩa cả đấy!
Trác Thiên Uy cười nói :
- Thì ra Tăng điếm chủ cũng là bậc chính nhân quân tử như thế... Thôi được! Tại ta không bức ngươi nữa! Đa tạ điếm chủ về những tin tức vừa rồi. Tại hạ cáo từ.
Nói xong mở cửa bước ra...
- Trác Thiên Uy đi rồi, Thái Hồ Nhất Giao Tăng Nhiếp Vĩnh đứng nhìn theo, toàn thân mồ hôi ướt đẫm.