Thiết Hán Yêu Hồ (Lạc Mộng Yên Hà)

Chương 6 :

Ngày đăng: 00:41 19/04/20


(Mất hai trang 128, 129 Quyển 2)



Chỉ cần gia nhập vào một tổ chức nào đó, gặp nhân vật đầu não công bố chuyện mất bảo vật ở Nam Kinh, vận động nhân vật đó huy động lực lượng, cùng mình chinh phạt qua lại để truy hồi bảo vật thì khó tìm gì mà không đạt mục đích?



Thế nhưng Trác Thiên Uy không muốn và không thể làm việc đó.



Thứ nhất chàng không muốn trở thành nhân vật lừng danh trong thiên hạ, thành một cao thủ võ lâm.



Thứ hai các tổ chức hiện đang tụ tập ở Tô Châu đều thuộc hạng ma đầu trong Hắc đạo, chàng không muốn giao du với chúng.



Vì thế chàng buộc phải tự lực điều tra.



Một buổi tối, một tên tiểu nhị dẫn theo một hán tử đến gõ cửa phòng trọ Trác Thiên Uy nói :



- Trác gia có khách!



Trác Thiên Uy bước tới mở cửa thấy khách là một người lạ mặt, cảnh giác hỏi :



- Các hạ là...



Khách nhân mới nói :



- Tại hạ Hàn Chí Cao, từ Hàn Sơn Phi Lỗ Hiệp tới đây, được Tôn lão thái gia sai đến báo với Trác gia một tin tức quan trọng.



Trác Thiên Uy sai tên tiểu nhị chuẩn bị cho một mâm rượu thịt mang đến, rồi mời khách vào phòng.



Chủ khách ngồi đối tọa, lát sau rượu thịt được bưng vào.



Trác Thiên Uy rót rượu mời khách xong hỏi :



- Hàn huynh cho biết Ngô Trung Nhất Long Tôn lão gia bảo huynh đến báo tin tức gì?



Hàn Chí Cao đáp :



- Tin tức về Phiên Giang Đảo Hải Tề Khải Thụy.



Trác Thiên Uy cả mừng thầm nghĩ :



- Quả nhiên Ngô Trung Nhất Long Tôn Chính là người nhiệt tâm, rốt cuộc đã điều tra ra tên cướp...



Liền hỏi :



- Phiên Giang Đảo Hải Tề Khải Thụy thế nào?



Hàn Chí Cao đáp :



- Nửa năm trước Phiên Giang Đảo Hải Tề Khải Thụy từng đến Tô Châu, trú ở Hách gia trang chừng nửa tháng, sau đó đón thuyền tới Hàng Châu.



Trác Thiên Uy hỏi :



- Tới Hàng Châu!



Hàn Chí Cao đáp :



- Đó là chuyện nửa năm trước, còn hiện giờ hắn ở đâu thì chưa rõ...



Trác Thiên Uy hỏi :



- Cao huynh có biết rõ lai lịch Phiên Giang Đảo Hải Tề Khải Thụy không?



- Tại hạ chỉ biết sơ sơ... Phiên Giang Đảo Hải Tề Khải Thụy vốn là một tên hải tặc chuyên cướp hàng hóa của các thuyền hành. Tổ cư của hắn ở Ninh Quốc Phủ, nhưng nhiều năm tha phương đến gia nhập thủy trại ở Động Đình. Tên này thủy công rất giỏi nhưng công phu trên bộ thì có hạn...



Trác Thiên Uy hỏi :



- Nhân dạng hắn...



- Phiên Giang Đảo Hải Tề Khải Thụy chừng bốn mươi tuổi, người cao gầy, trán dô, miệng lôi công, mặt gian trá giảo hoạt, rất mê tửu sắc. Từ cướp bóc trấn lột, hiếp dâm, cắp gà trộm chó, chẳng việc bất lương nào mà hắn không làm. Lần ấy hắn tặng cho Hách Minh Sơn ba chiếc ngọc thoa, đổi lại Hách Minh Sơn trả hắn sáu mươi hai lạng bạc.



Trác Thiên Uy nghiến răng nói :



- Thật là một lũ lưu manh! Ba chiếc ngọ thoa vào hiệu kim hoàn ít ra cũng bán được một ngàn lạng bạc, thế mà Hách Minh Sơn chỉ trả sáu mươi hai lạng...



Hàn Chí Cao nói :



- Theo tại hạ biết thì hình như cả Hách Minh Sơn và Phiên Giang Đảo Hải Tề Khải Thụy đều không biết về giá trị của ba chiếc ngọc thoa đó. Bây giờ mọi tin tức về Phiên Giang Đảo Hải Tề Khải Thụy mà tại hạ biết đều đã nói hết, không giấu gì Trác đại hiệp, tại hạ là người trong nha phủ, làm ở phủ bổ đầu chỉ vì thâm tình mà điều tra giúp Tôn lão gia thôi, tại nhiệm sở còn bận việc, xin cáo từ!



Trác Thiên Uy nói :



- Xin đa tạ Hàn huynh vì những tin tức vừa rồi. Hàn huynh bận việc công nên tại hạ không dám giữ. Ngày sau sẽ xin đến Hàn Sơn Phi Lỗ Hiệp trọng tạ!



Hàn Chí Cao chắp tay từ biệt rồi bước ra khỏi phòng.



- Như vậy là việc điều tra về số châu báu đã tiết triển thêm một bước, và đặc biệt chàng ghi nhận sự giúp đỡ nhiệt tình của Ngô Trung Nhất Long.



Chàng tựa cửa sổ nhìn ra, thấy Hàn Chí Cao không mặc sắc phục nha lại, nghĩ thầm :



- Xem ra Ngô Trung Nhất Long liên hệ với nha phủ khá mật thiết...



Ra khỏi điếm môn tới phố, đột nhiên một góc tối có hai tên thanh y hán tử bước ra bám theo.



Hàn Chí Cao vẫn bước ung dung không phát hiện ra.



Trác Thiên Uy đứng lên, bước ra khỏi phòng.



* * * * *



Hàn Chí Cao là bổ đầu ở Ngô Huyện. Khu vực Phong Kiều trấn là thuộc quyền quản hạt của y.



Lúc ấy trời vừa tối nên trên phố hành nhân đông đúc, chẳng ai lưu ý sau lưng có người theo dõi.



Mãi đến khi cảm thấy có một bàn tay ấn mạnh lên vai mình, Hàn Chí Cao mới biết đã gặp chuyện bất trắc, định phản kháng thì đã không kịp nữa!



Một giọng nói vang lên đầy đe dọa ngay sát sau lưng :



- Chớ vọng động! Không chỉ cổ ngươi có thể gãy bất cứ lúc nào, mà trủy đao cũng sẵn sàng xuyên suốt hậu tâm! Cứ bình thản bước đi, làm như không có chuyện gì xảy ra. Ngay cả thần sắc cũng phải bình thản đừng để người ta chú ý!



Hàn Chí Cao hỏi :



- Các ngươi là ai?



Một tên sừng sộ :



- Cấm hỏi! Hãy tự biết ngươi đang ở trong hoàn cảnh nào! Ngươi có muốn trủy đao cắm ngập vào tim không?



- Các ngươi có biết tại hạ là ai không?



- Hàn Chí Cao, bổ đầu Ngô Huyện, không sai chứ?



- Không sai! Vậy các ngươi có biết mình đang làm gì không?



- Biết! Người trong giang hồ coi việc đụng chạm đến quan nha là đại kỵ, chúng ta cũng không muốn phạm kỵ, nhưng có những lúc do bất đắc dĩ mà không thể quá câu thúc. Thực ra phạm đến quan lại của một huyện nhỏ như Ngô Huyện thì chẳng có gì là ghê gớm, đúng không? Hàn bổ đầu! Ngươi chắc là người thông minh, vậy thì lẽ ra không nên hợp tác với Ngô Trung Nhất Long, bởi vậy làm thế ngươi không còn là một bổ đầu công tâm nữa, vì thế bị xử theo luật giang hồ.



Hàn Chí Cao nói chuyện nhưng vẫn phải theo lệnh của hai tên khống chế mình, bình thản bước đi không ngoái lại.



Một lúc sau thì tới chiếc cầu nhỏ bắc qua một con lạch. Hai tên thanh y hán tử ra lệnh cho Hàn Chí Cao rời đường cái rẽ xuống chân cầu trèo lên chiếc thuyền nhỏ đậu sẵn ở đó chèo ra sông lớn, Hàn Chí Cao được đưa lên một chiếc thuyền khác có mui do ba tên hắc y nhân điều khiển xuôi dòng về hướng đông.



Nửa canh giờ sau thuyền ghé vào một cái vịnh hoang vắng đầy lau sậy um tùm. Hàn Chí Cao được giải lên bờ, tiến vào một ngôi nhà tranh nhỏ nằm cô tịch giữa rừng rậm hoang liêu.



Trong nhà có tới bảy tám người, ngồi trên một hàng ghế Hàn Chí Cao nhận ra trong số đó có Lệ Phách Phong Ảnh và Nộ Quỷ Mạc Gia Hưng, nghĩ thầm :



- Gặp phải bọn hung nhân này thì ắt dữ nhiều lành ít rồi!



Một tên thanh y hán tử áp giải Hàn Chí Cao mang đến một chiếc ghế đặt trước hàng người kia nói :



- Hàn bổ đầu ngồi đi!



Lệ Phách Phong Ảnh trừng mắt nhìn Hàn Chí Cao hỏi :



- Hàn bổ đầu, chắc ngươi biết ta là ai chứ?



Hàn Chí Cao đáp :



- Trương Nhiệm! Ta còn chưa phải người mù! Ngươi và Nộ Quỷ Mạc Gia Hưng nhận mình là bằng hữu của Tôn lão gia để gây thù hằn, đã có nhiều thành tích trong việc giúp Hách Minh Sơn tạo ra nhiều kẻ thù đối địch với Tôn lão gia, đồng thời cũng tăng thanh thế cho Hách Minh Sơn không ít.



Nộ Quỷ Mạc Gia Hưng hừ một tiếng, nói :



- Xem ra ngươi biết không ít. Nhưng chỉ sợ ngươi chỉ mang theo những kiến thức đó xuống mồ mà thôi!



Hàn Chí Cao đáp :



- Tại hạ ăn cơm nhà nước, từ lâu đã không còn để tâm đến chuyện sinh tử của bản thân mình nữa. Các hạ dùng những lời đó để dọa dẫm tại hạ thì không có tác dụng gì đâu. Tại hạ biết rõ hoàn cảnh của mình nguy hiểm thế nào, nhưng hoàn cảnh của các hạ cũng không phải là khả quan gì cho lắm. Hiện giờ người của hai huyện Ngô Huyện và Trường Châu đang chuẩn bị phối hợp hành động để đối phó với các ngươi! Bây giờ các vị có bản lĩnh gì thì cứ giở hết ra. Hàn Chí Cao ta sẽ không thèm chớp mắt đâu!



Một lão nhân khác chừng năm mươi tuổi, mặt mũi trông có phần hòa hoãn không hung ác bằng Lệ Phách Phong Ảnh và Nộ Quỷ Mạc Gia Hưng lên tiếng :



- Hàn bổ đầu chớ vội đi đến chỗ cực đoan như thế. Chúng tôi cần đưa bổ đầu tới đây là nhằm mục đích hợp tác...



Hàn Chí Cao cười nhạt nói :



- Hợp tác ư? Tình thế của tại hạ bây giờ là đao kề cổ, kiếm kề tai, khai ra tất cả những gì mình biết theo yêu cầu của các vị may lắm là có thể giữ được mạng sống, có gì mà hợp tác? Thôi được, các ngươi cứ hỏi đi, tại hạ biết gì nói nấy...



Lão nhân cười nói :



- Hàn bổ đầu quả là người thức thời. Như vậy không chỉ là giữ được mạng sống mà chúng ta có thể hợp tác lâu dài với nhau đôi bên cùng có lợi... Lão phu là Tưởng Khâm, trác hiệu Độc Kiếm Cuồng Ngưu. Hy vọng Hàn bổ đầu thành tâm hợp tác, trước tiên xin hỏi sự cấu kết giữa Ngô Trung Nhất Long và Trác Thiên Uy ở mức độ nào?



Hàn Chí Cao đáp :



- Mối quan hệ giữa hai người này vượt khỏi ranh giới cừu địch là may, còn chưa thể nói là cấu kết.



Lệ Phách Phong Ảnh nói giọng đầy cay cú :



- Hàn bổ đầu! Ngươi hãy biết điều một chút!



Hàn Chí Cao đáp :



- Thực chất quan hệ của họ là như thế, các vị yêu cầu Hàn mỗ nói gì nữa?



Nộ Quỷ Mạc Gia Hưng gầm lên :



- Ngươi tưởng vừa rồi ngươi đến Tường An khách điếm bàn với Trác Thiên Uy vấn đề gì chúng ta không biết hay sao?



- Tại hạ nói chuyện với Trác thiếu hiệp là không có gì bí mật cả. Nếu các vị muốn biết...



- Ngươi nói xem!



- Trác Thiên Uy muốn điều tra về một người là Phiên Giang Đảo Hải Tề Khải Thụy. Tên này trước đây có liên quan đến một vụ án do tại hạ phụ trách điều tra nên biết một số tung tích về hắn, đến cung cấp những tin đó cho Trác thiếu hiệp, có thế thôi.



Lệ Phách Phong Ảnh hừ một tiếng nói :



- Chỉ e sự việc không đơn giản thế đâu. Hàn bổ đầu! Ngươi bức chúng ta đi tới chỗ cực đoan rồi đấy! Mau khai ra Ngô Trung Nhất Long và Trác Thiên Uy cấu kết với nhau nhằm thực hiện âm mưu gì? Nếu không chịu...



Hàn Chí Cao nói :


Thực ra trong trang viện không hoang vắng như người ta tưởng mà trong hoa viên tuyệt đẹp vẫn có người chuyên cần xén tỉa, không chỉ hoa viên mà các lối đi cũng được quét dọn rất sạch sẽ.



Trên bức hoành phi trên cổng đề hai chữ: “Tĩnh viên”.



Trác Thiên Uy ẩn phục trong khu rừng bên tả viên môn, nấp trên một cành cây rậm rạp quan sát mọi động tĩnh cả bên ngoài lẫn bên trong Tĩnh viên. Hiển nhiên chàng đã điều tra rõ đây là nơi ẩn cư của nhân vật giang hồ nào, tới đây tất có mục đích...



Bóng cây ngắn dần theo nắng. Đã sắp tới giờ ngọ.



Cuối cùng từ xa có một chiếc kiệu tiến lại gần Tĩnh viên, hai tên kiệu phu cao lớn vạm vỡ khiêng kiệu tiến như bay. Đi sau kiệu còn có một trung niên tỳ nữ dáng bộ thất thểu vừa đi vừa thở hổn hển.



Trác Thiên Uy nhẹ nhàng đáp xuống đất, tiến lại gần...



Mãi tới khi chàng tiến đến sát trước mặt, hai tên kiệu phu mới bất chợt nhận ra, sợ hãi kêu lên :



- Ui chao! Thiếu gia...



Trác Thiên Uy bình tĩnh nói :



- Hai vị vất vả quá! Hãy nghỉ ngơi một lúc!



Một tay chàng giữ lấy chiếc kiệu, tay kia chỉ tới trung niên tỳ nữ nói tiếp :



- Xem vị đại tẩu kia đã không thở nổi rồi kìa!



Trác Thiên Uy chỉ giữ nhẹ chiếc kiệu, thế mà hai tên kiệu phu cố sức bao nhiêu cũng không sao tiến thêm được nửa bước, thậm chí còn phải lùi lại!



Trung niên tỳ nữ đi sau thấy vậy không khỏi kinh tâm!



Thị bước lên hỏi :



- Ngươi... làm gì thế! Thật chẳng ra thể thống gì cả!



Trác Thiên Uy cười kha kha nói :



- Đại tẩu! Hình như chúng ta đâu phải xa lạ gì? Tại hạ vừa mới nhận được tin tức rất đáng tin cậy, tới đây thì quả nhiên trúng phóc!



Trung niên tỳ nữ hỏi :



- Ngươi nói gì?



Trác Thiên Uy cười hô hô đáp :



- Tại hạ dám đánh cuộc bây giờ tim ngươi đang nhảy lên bình bịch đấy! Nói thế là phương giá thừa hiểu rồi... Không chỉ... ngươi mà vị thiếu nữ xinh đẹp trong kiệu cũng thừa hiểu tại hạ nói gì...



Trung niên tỳ nữ trừng mắt quát :



- Ngươi thật to gan!



Trác Thiên Uy cười điềm nhiên đáp :



- Không dám đâu! Hai vị còn to gan hơn tại hạ nhiều!



- Ngươi...



Trác Thiên Uy nói :



- Thân là nô tỳ của vị đại phú chủ nhân Tĩnh viên Hồ đại gia mà còn trang điểm mang tóc râu giả vào Hưng Long điếm làm bà chủ... Hừ! Ằt hẳn các thứ hóa trang ngươi gửi hết cho thiếu nữ xinh đẹp trong kiệu đúng không?



Trung niên tỳ nữ nghe nói đến Hưng Long điếm biết hành tung đã bị lộ, không cần đóng kịch nữa tức giận gầm lên :



- Ngươi hồ ngôn bát đạo gì thế? Thật đáng chết! Hừ!



Tiếng hừ chưa phát ra thì đã vung tay phóng tới một chùm ám khí.



Trác Thiên Uy đã có đề phòng, tay phải phất ra cuốn đi mấy mũi ngân châm, tay trái thừa thế điểm ra hai chỉ...



- Ui chao!



Kiên Tĩnh huyệt cả hai vai bị điểm trúng, hai tay trung niên tỳ nữ bất lực rủ xuống, hốt hoảng lùi lại ba bước, kêu lên :



- Ngươi làm sao...



Trác Thiên Uy trầm giọng nói :



- Câm miệng! Ngươi xuất thủ định giết ta trước, còn mở miệng trách ai? Đúng là vừa ăn cướp vừa la làng!



Hai tên kiệu phu thừa cơ khiêng kiệu lao đi, nhưng vừa được vài bước thì bị Trác Thiên Uy lao theo điểm tới mấy chỉ theo nhau ngã xuống...



Chiếc kiệu té xuống đất.



Đồng thời mùi dị hương tỏa ra...



Một thiếu nữ bận lục y bước ra khỏi kiệu, Trác Thiên Uy không khỏi bị bất ngờ vì thấy đối phương không phải người mà mình muốn tìm, buột miệng hỏi :



- Cô nương là...



Lục y thiếu nữ điềm nhiên đáp :



- Tiện thiếp là Lan Phương!



Thiếu nữ quả thật rất đẹp, chỉ sợ còn hơn cả Bạch Tố Lăng.



Trác Thiên Uy buột miệng hỏi :



- Lan Phương?



Lục y thiếu nữ gật đầu đáp :



- Không sai!



Cô ta chỉ tay vào Tĩnh viên nói :



- Đây là hàn gia, toàn bộ cơ nghiệp của tổ phụ...



Trác Thiên Uy à một tiếng nói :



- Vậy cô nương là Hồ Lan Phương thiên kim ái nữ của Hồ viên ngoại?



- Dạ!



Trác Thiên Uy chỉ trung niên tỳ nữ hỏi :



- Vậy người này là ai?



Hồ Lan Phương đáp :



- Dì ấy là thê tử của vị võ sư hộ viện của gia phụ, võ nghệ rất cao...



Trác Thiên Uy nói :



- Mụ ta là nghi can, là chủ mưu trong vụ án định ám sát tại hạ. Tại hạ cần đưa mụ đi tra vấn!



Hồ Lan Phương kêu lên :



- Ui chao! Làm sao lại như thế được? Thiếu gia có nhận sai người không?



Trác Thiên Uy đáp :



- Quyết không nhận sai đâu!



Nói xong bước lại gần trung niên tỳ nữ.



Hồ Lan Phương nói :



- Thiếu gia đừng làm thế! Có gì xin hãy vào tệ phủ...



Trác Thiên Uy lắc đầu :



- Xin miễn! Tại hạ không vào đâu! Quý phủ là nơi long đầm huyệt hổ, hai bên cổng hiện đang có mười mấy cao thủ mai phục... Cô nương tốt nhất là đừng phát hiệu lệnh cho chúng xông ra, nếu không viên môn sẽ thành nơi núi thây sông máu đấy!



- Thiếu gia...



Trác Thiên Uy ngắt lời :



- Không phải chỉ một mình tại hạ biết Tĩnh viên là sào huyệt của Tam Tinh minh. Người của Ngô Trung Nhất Long và quan phủ đều biết rõ cả. Vừa rồi tại hạ đến đây chỉ là để dò xét thực lực của Tam Tinh minh thôi, không ngờ lại gặp phải trung niên tỳ nữ này... Hồ cô nương, cũng có thể là cô nương không biết gì về chuyện này. Tại hạ hành sự rất không muốn liên quan đến người vô hạnh, vì thế nên mới bỏ qua cho cô nương... Xin hãy chuyển lời đến người của Tam Tinh minh rằng tại hạ với Tam Tinh minh là vô cừu vô oán, nước giếng không phạm đến nước sông. Nếu tại hạ tra vấn trung niên tỳ nữ kia mà kết quả Tam Tinh minh không dính dáng gì đến vụ mưu sát tại hạ thì thôi, nếu không tại hạ còn tới đây tìm chúng đòi lại công đạo!



Lan Phương nói :



- Thế nhưng...



Trác Thiên Uy ngắt lời :



- Tại hạ tin chắc rằng hiện Bắc Nhân Đồ Lẫm Cổn Long đã tới đây rồi. Rất có khả năng hắn cũng đang ở trong Tĩnh viên. Xin cô nương hãy nói với Bắc Nhân Đồ là tại hạ đã biểu lộ rõ lập trường thái độ của mình. Hãy dẹp bỏ mọi mưu toan định mua chuộc hoặc khuất nhục tại hạ đi! Nếu không Tam Tinh minh sẽ không gặp chuyện gì tốt lành đâu! Cáo từ!



Tam Tinh minh không phải là thế lực tầm thường trong võ lâm. Nếu có nhân vật trọng yếu hiện có mặt tại Tĩnh viên mà cứ để cho một thiếu niên đơn thân độc mã tới ngay trước viên môn bắt người như thế thì còn đâu là uy danh của Tam Tinh minh trong giang hồ nữa? Nếu trường hợp này mà không xuất thủ đoạt lại người thì sau này biết ăn nói thế nào với thiên hạ quần hùng? Một hậu quả khác không thể không tính đến là trung niên tỳ nữ sẽ khai ra những bí mật gì làm tổn hại Tam Tinh minh đến mức độ nào?



Hồ Lan Phương không thể cứ giả dạng là một thiên kim tiểu thư ngây thơ nữa.



Khuôn mặt kiều diễm của cô ta chợt hiện sát cơ.



Trác Thiên Uy vừa cắp lấy trung niên tỳ nữ thì cô ta quát lên :



- Khoan đã!



Trác Thiên Uy quay lại hỏi :



- Hồ cô nương còn có gì chỉ giáo?



Hồ Lan Phương đanh giọng hô :



- Ngươi tới đây làm chuyện vô thiên vô pháp như thế, có biết sẽ gây ra hậu quả thế nào không?



Trác Thiên Uy thản nhiên gật đầu :



- Biết. Nếu cô nương đúng là thiên kim tiểu thư của Hồ viên ngoại thì hãy cứ bình tĩnh vào phủ mà cho người báo lại sự tình với lệnh tôn hoặc một nhân vật trọng yếu nào đó của Tam Tinh minh đi, đừng cản trở công việc của tại hạ!



Hồ Lan Phương nói :



- Ngươi không thể bắt người đi như thế được! Bỏ đại tẩu lại, ngươi có thể an toàn rời khỏi đây.



Trác Thiên Uy trầm giọng hỏi :



- Cô nương tưởng ngăn cản được tại hạ sao?



- Chẳng lẽ ngươi cần thử?



Hồ Lan Phương vẫn giữ nụ cười mỹ lệ trên môi, không có chút gì là tức giận, trái lại nhìn cô ta còn duyên dáng quyến rũ hơn khiến Trác Thiên Uy phải sửng sốt! Chàng lập tức hiểu ra thiếu nữ này không dễ đối phó. Bạch Tố Lăng cũng không phải là người đơn giản nhưng chỉ sợ cả sắc đẹp và bản lĩnh còn kém Hồ Lan Phương một bậc!



Người ta nói rằng không ai đang tâm đánh vào khuôn mặt thiếu nữ đang cười, việc hạ thủ Vô Tình đối với Hồ Lan Phương là điều không thể làm được!



Vẫn giữ nụ cười diễm lệ trên môi, Hồ Lan Phương bước lại gần chàng...