Thiết Hán Yêu Hồ (Lạc Mộng Yên Hà)
Chương 11 : Quần ma hỗn chiến
Ngày đăng: 00:41 19/04/20
Tống Nhã Trinh chờ hồi lâu thì rất sốt ruột, lầu bầu chửi rủa :
- Yêu phụ kia thật tinh ranh như cáo, quả không hổ danh Linh Hồ! Mà đại ca cũng hồ đồ quá, đối với hạng nữ nhân đó mà không cảnh giác thì rất dễ bị nếm khổ đầu!
Trong lúc đó thì Linh Hồ đã quay lại tĩnh thất ngồi áp tấm thân trần vào Tống Hoài An như trước, một cánh tay trần trụi ôm lấy cổ Tống Hoài An, tay kia bưng một chén trà nói :
- Chàng sợ thiếp đầu độc hay sao mà không uống chứ? Tiểu muội chàng luôn luôn cầm đao đằng chuôi, để chàng ở đây để giám thị ta, tiện thiếp dám làm gì chứ?
Tống Hoài An nói :
- Chân Chân! Miệng lưỡi nàng thật lợi hại!
Nói xong đưa tay đẩy cặp vú áp vào má mình ra, bưng chén uống một ngụm rồi nói :
- Tệ muội cũng đưa cho Trác Thiên Uy và tên đồng bọn một bình trà pha sẵn mê dược, tạm thời chúng còn chưa uống nhưng sớm muộn gì cũng phải uống thôi!
Linh Hồ ngạc nhiên hỏi :
- Sao? Trác Thiên Uy còn có đồng bọn nữa ư? Có phải Thất Ảo Hồ không? Tôi và Tống Nhã Trinh đã thỏa thuận cụ thể rồi kia mà?
Tống Hoài An lắc đầu đáp :
- Không phải Thất Ảo Hồ đâu? Đó là một thiếu niên rất thanh tú tên là Quan Nhất Minh. Hắn là nghĩa đệ của Trác Thiên Uy.
Hắn bắt đầu vần anh hùng hảo hán xuống, sờ soạng khắp người cô ta, miệng đã bắt đầu ngọng đi :
- Chân Chân! Nữ nhân trong thiên hạ không ai có thể sánh được với nàng!
Linh Hồ vẫn giữ được bình tĩnh nói :
- Quan Phụng Minh? Trác Thiên Uy xưa nay độc lai độc khứ, làm sao mà đột nhiên có một tên nghĩa đệ chứ? Hoài An...
- Gì thế?
- Các ngươi đã lấy khẩu cung chúng chưa?
- Chưa...
- Các ngươi...
Thị không nói tiếp được nữa vì đã bị Tống Hoài An chồm lên người bịt miệng cô ta bằng một cái hôn...
Linh Hồ nhẹ nhàng nhưng kiên quyết đẩy Tống Hoài An ra nói :
- Nếu không nói rõ mọi chuyện, huynh đừng hòng chiếm hữu được tôi!
- Nói rõ vấn đề gì?
- Tôi cần biết tất cả!
Tống Hoài An nói :
- Đương nhiên ta sẽ nói, nhưng...
Linh Hồ ngắt lời :
- Không nhưng gì cả! Nếu huynh không nói rõ mọi chuyện thì hãy đứng lên, mặc y phục vào đi!
Tống Hoài An lúc này đã bốc lửa, có bí mật nào mà không thể nói ra cho mỹ nhân nữa?
Hắn vừa nhồm nhoàm cắn vào cặp vú vừa hổn hết nói :
- Được, ta sẽ nói... tiểu nương tử muốn biết gì?
- Các ngươi dùng biện pháp nào mà khống chế được Trác Thiên Uy?
Tống Hoài An đáp :
- Sau khi đấu với Tử Phủ Tán Tiên Thiên Thành Vũ Sĩ một chưởng, yêu đạo bị trọng thương nhưng Trác Thiên Uy cũng thụ thương không nhẹ, tuy nhiên vẫn chạy thoát được khỏi Bách Liễu cốc, được tiểu muội dắt về Thạch Cổ thôn do ngu huynh đưa đi tĩnh dưỡng. Tiểu huynh mang hai huynh đệ hắn đưa vào thiết lao mà chúng không một chút nghi ngờ, đem khóa kín lại. Hô hô... Bây giờ chúng đã giống như rùa nằm trong hũ, bình trà độc trước sau gì cũng phải uống thôi, chẳng lẽ nhịn khát mấy ngày mà được sao?
- Thiết lao ở đâu?
- Dưới tầng hầm tòa biệt lâu ở hậu viên.
* * * * *
Cũng vào giờ đó ở mật đàn của Tam Tinh minh trong Bách Liễu cốc tình hình khá yên tĩnh. Trong khu vực hôm trước Trác Thiên Uy bị bọn Tử Phủ Tán Tiên Thiên Thành Vũ Sĩ, Thiên Nguyên đạo nhân và bọn thuộc hạ vây công, hiện giờ hoàn toàn tĩnh lặng không thấy bóng người. Chỉ có mùi huyết tanh còn phảng phất đây đó và tiếng chim chiều xao xác kéo nhau về tổ.
Tuy nhiên không khí tĩnh lặng không phải bao giờ cũng không có người. Ít ra trong mấy ngôi thảo đường dưới tán rừng liễu còn một số người tụ tập.
Đó là người của Tam Tinh minh sau khi có thêm quân tiếp viện đã quay lại tái chiếm mật đàn. May là Tử Phủ Tán Tiên Thiên Thành Vũ Sĩ đã bị trọng thương được Thiên Nguyên đạo nhân và bọn thuộc hạ dìu về Hách gia trang nên không xảy ra giao chiến.
Thực ra Thiên Nguyên đạo nhân đã khoa trương chiến tích, vì người của Tam Tinh minh tuy thất bại bỏ chạy khỏi mật đàn nhưng tổn thất không trầm trọng như hắn nói.
Bấy giờ trong thảo đường có hai vị trong Tam Tinh là Chức Nữ Tinh Hoàng Tố Quyên và Vũ Khúc Tinh Bồ Gia Vinh, chỉ riêng đại gia Thiên Vũ Tinh Bốc Thành Long không có mặt, nhưng ngoài ra có thêm mấy người khác là Bắc Nhân Đồ Lẫm Cổn Long và Vô Tình Giả Thất Cô, trong đó Vũ Khúc Tinh Bồ Gia Vinh và Bắc Nhân Đồ đấu với Tử Phủ Tán Tiên Thiên Thành Vũ Sĩ bị nội thương đã hồi phục, còn Chức Nữ Tinh Hoàng Tố Quyên và Vô Tình Giả Thất Cô thì mới đến tiếp viện nên không bị thương tích gì.
Tam Tinh minh là một môn phái lớn, chiếm lĩnh cả một khu vực rộng lớn Trường Giang và Hoàng Hà nên thu phục được rất nhiều cao thủ lừng danh trong Hắc đạo.
Tuy nhiên trong vùng này còn có một vị bá chủ Hắc đạo nữa là Đoạn Hồn Cuồng Đao Kháng Thiên Hào Kháng bá chủ.
Đây là nhân vật Hắc đạo rất có danh đầu, xứng đáng là gian hùng bá chủ một phương.
Trong khi đó rải rác còn có một số nhân vật tiểu bá vương khác, mỗi tên cát cứ một khu vực nhỏ.
Vùng Hồ Quảng thì quyền khống chế thuộc một số nhân vật mà không thuộc quyền chỉ huy của người nào rõ rệt.
Ở Trấn Giang thì nằm trong sự cai quản của Đa Tí Thương Viên Thượng Quan Trung.
Vùng Tô Châu thì do Ngô Trung Nhất Long Tôn Chính làm bá chủ.
Hàng Châu thì do Thác Tháp Thiên Vương Lý Côn Sơn thao túng.
Địa bàn càng rộng thì quyền hành và danh lợi càng lớn, ngoại trừ những người lực bất tòng tâm vì không đủ tài không đủ lực mới không nuôi tham vọng, còn những nhân vật võ công cao, thanh thế lớn đương nhiên không muốn phân quyền mà muốn tập quyền, mua chuộc hoặc bức hiếp các tiểu bá vương quy thuận hoặc đầu nhập vào bang phái mình để tăng cường thanh thế, từ đó thu được nhiều danh lợi.
Một nước nhỏ nằm giữa hai cường quốc muốn không bị nghiến nát tất phải quy thuận một trong hai cường cuốc kia. Đó là kết cục tất yếu. Chỉ riêng Ngô Trung Nhất Long Tôn Chính nhờ xảo quyệt nên mới giữ được quyền tiểu bá, còn Đa Tí Thương Viên Thượng Quan Trung và Thác Tháp Thiên Vương Lý Côn Sơn thì đã sớm uốn gối quy hàng!
Vậy bây giờ trong hai thế lực Tam Tinh minh và Đoạn Hồn Cuồng Đao Kháng Thiên Hào thì bên nào hùng hậu hơn?
Trong võ lâm không ai cam chịu hai tay nhường quyền lợi của mình cho người khác. Vì Ngô Trung Nhất Long chỉ là một tiểu bá nên buộc phải chơi đao hòng thừa cơ chọc vào tim kẻ khác, nhưng người không đủ bản lĩnh chơi đao thì có ngày không chừng sẽ tự hại mình!
Tam gia Vũ Khúc Tinh Bồ Gia Vinh là hạng người hữu dũng vô mưu, có khỏe mà kém khôn, dáng người hùng dũng như hùm như báo, sử một thanh Nhạn Linh đao nặng tới hơn ba chục cân, tí lực cực cường hiếm người sánh nổi, nhưng hắn chỉ thiên về vũ lực, tin rằng trong thiên hạ mọi vấn đề phải được giải quyết bằng vũ lực.
Đương nhiên Vũ Khúc Tinh Bồ Gia Vinh biết rõ trong giang hồ hắc đạo toàn là những nhân vật trụy lạc, tham lam, giảo hoạt và độc ác hung tàn, muốn thu phục chỉ huy bọn người này không dễ.
Nhưng hắn lại nghĩ giản đơn rằng cốt cứ cưỡng chế trước đã, tên nào có thể dùng được thì dùng, nếu không dùng được thì cứ giết đi. Ai mạnh thì kẻ đó là thống lĩnh!
Quả thật với thanh Nhạn Linh đao trong tay, hắn không phải nhiều năm xưng hùng xưng bá cả vùng Hồ Bắc, Hà Nam đó sao?
Vì thế từ khi Trác Thiên Uy xuất hiện trong cuộc ẩu chiến khốc liệt ở Giang Nam mà nhiều lần dám đối địch với mình, hắn vô cùng tức giận, luôn luôn chủ trương tiêu diệt chàng, một kẻ không biết sống chết dám đơn thân độc mã chống lại thế lực hùng hậu của mình, không chỉ giết một kẻ ngông cuồng dám bẻ nạng chống trời mà còn tiêu diệt ý chí những người muốn phản kháng!
Thế nhưng sự tình thưởng xảy ra trái với ý nguyện con người. Trác Thiên Uy trải qua rất nhiều khổ nạn nhưng vẫn bình yên vô sự, không những thế cứ mỗi lần thoát hiểm, uy danh càng hiển hách hơn...
Bởi thế lần đầu tiên hắn hạ mình nghe lời thuyết phục của kẻ khác, áp dụng độc kế của Bắc Nhân Đồ Lẫm Cổn Long và Thất Ảo Hồ Lê Thiên Hương liên kết với Nhất Chi Xuân Tống Nhã Trinh chăng thiên la địa võng ở Bách Liễu cốc để chờ Tống Nhã Trinh lừa Trác Thiên Uy đến mà tiêu diệt.
Thế nhưng lại một lần nữa trời không chiều ý người! Ngay đêm đó bọn người của Đoạn Hồn Cuồng Đao Kháng Thiên Hào do Tử Phủ Tán Tiên Thiên Thành Vũ Sĩ suất lĩnh lại bất ngờ tập kích Bách Liễu cốc làm Vũ Khúc Tinh Bồ Gia Vinh và nhiều cao thủ khác trong đó có Bắc Nhân Đồ Lẫm Cổn Long và Thất Ảo Hồ Lê Thiên Hương bị thương. Tam Tinh minh bị tổn thất nặng phải bỏ mật đàn chạy đi. Nhờ có Chức Nữ Tinh Hoàng Tố Quyên tiếp viện nên mới dám quay lại tái chiếm Bách Liễu cốc.
Vũ Khúc Tinh Bồ Gia Vinh tuy tự vỗ ngực xưng mình là bất phàm nhưng với vị nhị gia Chức Nữ Tinh Hoàng Tố Quyên thì không dám cuồng ngông tự phụ.
Võ công của Chức Nữ Tinh Hoàng Tố Quyên cao minh hơn Vũ Khúc Tinh Bồ Gia Vinh nhiều. Với thanh Nhạn Linh đao hơn ba chục cân nhưng nếu Chức Nữ Tinh Hoàng Tố Quyên dùng thanh kiếm mảnh mai thi triển tuyệt học thì Vũ Khúc Tinh Bồ Gia Vinh chưa phát huy nổi năm thành hỏa hầu. Vì thế hắn mới phải khuất thân chịu xếp vào hàng thứ ba trong Tam Tinh minh.
Một võ sĩ mà mê tín vào võ lực tất dễ dàng khuất phục đối với người có vũ lực cao hơn.
Có viện binh đến tất nhiên tinh thần phấn chấn hơn rất nhiều.
Người không rõ nội tình khi thấy thân thể Vũ Khúc Tinh Bồ Gia Vinh uy vũ như thế mà chỉ là tam gia thì tất nghĩ nhị gia cũng là người xương sắt da đồng, đầu to như cái đấu, thân như bò mộng, dùng búa khai sơn cả trăm cân!
* * * * *
Phủ đệ của Thần Thủ Thiên Quân Tào Vĩnh Thái không lấy gì làm lớn, trong nhà chỉ mấy tử điệt và năm ba tên nô tỳ.
Thê thiếp của Thần Thủ Thiên Quân không dám so bì tị nạnh vì quyền lợi thiệt thòi, vì Thần Thủ Thiên Quân hầu như quanh năm suốt tháng chẳng mấy khi ở nhà, thường lưu lãng giang hồ, vì tính ham mê tửu sắc nên có mặt ở các tửu lâu kỹ viện nhiều hơn ở nhà, khi về tới phủ thì hoặc say khướt hoặc mải mê tiếp đãi bằng hữu, thời gian đâu mà nghe những lời than phiền của thê thiếp!
Chẳng lẽ họ đến khiếu nại với lão đại Ngô Trung Nhất Long? Ai dám?
Hôm ấy trời tối chưa lâu. Thần Thủ Thiên Quân rời tòa nhà lớn của lão đại Ngô Trung Nhất Long, mang theo hai người trợ tá trở về phủ đệ của mình.
Từ hôm nổ ra cuộc chiến ở Bách Liễu cốc, coi như hai phái Hách Minh Sơn Hách tứ gia mà chủ lực là bọn ma đầu dưới quyền thống lĩnh của Đoạn Hồn Cuồng Đao Kháng Thiên Hào và Tam Tinh minh tuyên chiến với nhau, điều đó làm Ngô Trung Nhất Long nhẹ người ra mấy phần, đã có thể y kế ngồi ngoài tọa sơn quan hổ đấu!
Thần Thủ Thiên Quân Tào Vĩnh Thái võ công đã kém, trí lực cũng không sắc sảo gì, vì thế ở Tôn phủ được coi là vô tích sự, đã ngồi nhàn há chẳng thà về phủ nằm khểnh còn hơn!
Hai trợ thủ đi sau Thần Thủ Thiên Quân vẫn là trung niên nhân bận hoàng y Vương lão thất và hắc y hán tử.
- Phủ đệ của Thần Thủ Thiên Quân cũng ở Hàn Sơn Phi Lỗ Hiệp, cách Tôn phủ chỉ chừng hai dặm thôi. Vì thế nên ba người không cần xách theo đèn, bước đi rất ung dung.
Cách phủ chừng ba mươi trượng thì cả ba bất thần dừng lại.
Hai ngọn đèn treo trên cổng không được đốt lên, có lẽ bọn gia nhân quên mất. Đó là một sai lầm hi hữu và không thể tha thứ!
Còn một điều bất thường khác là trong cổng ngay giữa viện đứng một hắc y nhân, trông giống như trong pho tượng.
Hắc y nhân chợt quay ra cổng, cười khanh khách nói :
- Tào tam lão gia quên mất lối vào nhà mình rồi hay sao?
Tiếng cười và giọng nói thánh thót nghe rất êm tai, hiển nhiên là giọng của nữ nhân, hơn nữa nữ nhân còn rất trẻ.
Thần Thủ Thiên Quân trấn tĩnh lại bước vào cổng, nhưng đi được vài trượng thì cảnh giác dừng lại hỏi :
- Ngươi là ai?
Hắc y nữ nhân hỏi lại :
- Vậy Tào tam lão gia cho rằng tôi là ai nào?
Thần Thủ Thiên Quân đáp :
- Những người quen biết tại hạ không ai xưng là “Tào tam lão gia” như ngươi!
Hắc y nữ nhân à một tiếng nói :
- Vậy thì nên xưng hô thế nào? Gọi một cách thân mật là Vĩnh Thái ca chăng?
Thần Thủ Thiên Quân hừ một tiếng, tiến thêm mấy bước.
Vương lão thất và hắc y hán tử vẫn đều đều tiến tới, bước khoan thai như không có chuyện gì xảy ra.
Bây giờ thì Thần Thủ Thiên Quân đã nhận ra người đứng giữa viện là một thiếu nữ rất xinh đẹp bận lục y.
- Cô nương, dường như chúng ta chưa từng gặp nhau...
Lục y thiếu nữ nhíu đôi mày liễu hỏi :
- Tào tam lão gia không biết tôi sao?
- Xin thứ lỗi... cô nương là...
- Tôi họ Lê, nhớ ra rồi chứ?
- Họ Lê? Vẫn không nhớ. Xin hỏi...
- Tôi là Lê Thiên Hương!
Thần Thủ Thiên Quân chợt ngửa mặt cười to một tràng nói :
- Cô nương, sao phải thế! Lê cô nương xưa nay không giao thiệp gì với huynh đệ tại hạ. Sao cô nương mạo danh tới đây đùa giỡn tại hạ?
Lục y thiếu nữ nói :
- Nếu vậy thì tôi họ Phúc, bây giờ thì nhớ ra rồi chứ?
Thần Thủ Thiên Quân nghiêm giọng nói :
- Xin lỗi! Tại hạ không biết ngươi định giở trò gì? Vì sao tìm đến Tào Vĩnh Thái ta?
Lục y thiếu nữ đáp :
- Để cầu chứng một việc.
- Vậy thì nói đi! Nếu có thể ta sẽ trả lời.
Lục y thiếu nữ hỏi :
- Chiều qua, Tào tam gia chia tay Trác Thiên Uy trước một phế viện gần Hàn San tự đúng không?
Thần Thủ Thiên Quân thừa nhận :
- Không sai!
- Vậy Trác Thiên Uy đâu?
- Không biết!
- Ngươi mật báo cho Đoạn Hồn Cuồng Đao Kháng Thiên Hào để hắn theo dõi Trác Thiên Uy đúng không?
- Nói bậy!
- Thôi đừng chối nữa! Bổn cô nương đã điều tra suốt một ngày. Câu Hồn Sa Nữ Thượng Tử Vân cũng thừa nhận chuyện này, ta không đổ oan cho ngươi đâu!
Thần Thủ Thiên Quân trầm giọng nói :
- Tại hạ kiên quyết phủ nhận!
Lục y thiếu nữ hừ một tiếng nói :
- Ngươi phủ nhận cũng vô ích thôi! Ta hỏi ngươi, Trác Thiên Uy liên kết với các ngươi, thế mà ngươi bán đứng hắn là có dụng ý gì? Đại ca ngươi Ngô Trung Nhất Long nếu biết chuyện này thì sẽ nói sao? Như thế có phải là ngươi chọc đao vào lưng Trác Thiên Uy không?
Tào tam gia nói :
- Tại hạ không cần nghe ngươi hồ ngôn bát đạo... Lão thất...
Vương lão thất nghe gọi lao tới ngay, phóng ra một kích nhanh như điện chớp!
Cùng lúc đó một hắc ảnh từ ngoài phố nhảy vào như ánh chớp, đồng thời một hắc y nhân khác từ trên mái tiền sảnh cũng lao xuống, nhằm ba người Thần Thủ Thiên Quân hung mãnh tấn công.
Cả sáu người vừa giao thủ đã xuất hết kỳ chiêu dị thức, hạ thủ không chút lưu tình giống như giữa song phương có mối thâm cừu đại hận nào không thể dung hòa, không tiếc hạ thủ quyết dồn đối phương vào chỗ chết!
Trong cuộc chiến kịch liệt lục y thiếu nữ bị trúng chưởng bắn ra xa bốn năm bước, đau đớn kêu lên :
- Mau... dìu ta... đi...
Một hắc y nhân vội lao ra cắp lấy cô ta nhảy qua tường viện lao như bay vào đêm tối...
Thần Thủ Thiên Quân Tào Vĩnh Thái cũng bị đánh bật tới góc viện nằm rên la đau đớn!
Lát sau lại thêm hai người nữa bị đánh ngã trong đó một người lăn lộn không lâu thì hộc lên một tiếng, đoạn khí!
Thần Thủ Thiên Quân đưa tay ôm ngực rên rỉ :
- Mau... giúp ta... rút... mũi ám khí trên ngực...